Một vụ án mạng!!!
Ddó là một căn nhà vắng vẻ nằm trên đôìthông cuả thành phố Ddà Lạt nổi tiếng thơ
mộng của Việt Nam. Một ngôi nhà tồi tàn khá cổ kính, mang đậm nét qúy tộc cuả
thế kỉ 19, xung quanh ngôi nhà là rừng thông cổ thụ âm u và ghê rợn, nhưng cánh
cửa kính cuả ngôi nhà trông mờ nhạt bởi bụi cuả thơì gian. Ngôi nhà có một cái
gác, con` bên dưới là chổ trú ngụ cuả ông bà chủ. Ông bà chủ của ngôi nhà này
không được bình thường cho lắm, họ có một cô con gái bị điên, noí cho đúng hơn
thì cả gia đinh` này đêù bị điên. Chiêù chiêù bà chủ cuả ngôi nhà thường ra
nghĩa địa chơi, bà ta cho rằng đó là caí thú cuả môt. ngươì đang con` sông' phaỉ
đi ra đó mà trêu chọc những ngươì chết. Còn ông chồng cuả bà ta thì đăt. môt.
caí quan taì trong nhà và thương` nằm trong đó nghêu ngao hát môt. mình.Hai ông
bà thương` chơi đánh baì , nếu ai thắng thì được cốc đâù ngươì bị thua, và mỗi
khi có môt. ngươì bị cốc đâù thì ngươì kia cât' môt. giọng cười của một kẻ chiến
thăng nghe âm thanh đó mà rợn tóc gáy, vì đó là tiếng cươì cuả môt. ngươì bị
điên. Hai ông bà có cho môt. đôi vợ chông` trẻ thuê caí căn gác trên lầu, ông
chông` là môt. ngươì buôn lâụ khét tiếng còn cô vợ là một hoa khôi thành phố,
hai ngươì thương nhau nhưng cha mẹ cuả họ không chấp nhận cho đưá con gaí yêu
quí cuả mình lấy môt. tên không ra gì, bí đương` hai ngươì bỏ trốn và thuê ngôi
nhà cuả hai ông bà già điên. Ông chông` thương` để ngươì vợ ở nhà, để đi buôn và
anh ta thương` trở về sau môt. tháng. cô vợ luc' đâù thấy gia đình điên này cũng
sợ lắm nhưng vì thương chông` nên cô cố gắng, sống riêt' rôì cũng quen. Cô ta
thấy caí điên cuả gia đình này là bình thương, là môt. cô gaí đẹp nên cô đã lot.
ngay vào măt' cuả ông chủ từ cái nhìn đâù tiên khi cô bước chân vào thuê nhà.
Ông ta thương` rình mò trước phòng cuả cô vaò mỗi tôí, tuy là bị điên nhưng vợ
ông ta củng ghen dữ dằn.Vì sợ vợ nên ông ta không dám làm gì bậy ba.. Nhưng vào
môt. buổi tôí......
Ddó có thể noí là môt. buôỉ tôí màthần chêt' len lỏi vào ngôi nhà âm u giữa
rưng` thông, ông chông` đi buôn về, mưng` vui phấn khởi vì gặp được ngươì vợ yêu
qúy cuả mình, cô vợ cũng không kém phần háo hức, cô ta vuôt' ve chông`, cởi giầy
cho anh ta. Caí cử chỉ nhẹ nhàng đó làm cho gương mặt ngươì chồng rạng lên niềm
hạnh phúc mảnh liệt. Nhưng chuyện gì đến rồi nó sẽ đến. Ngươì vợ lấy trong giỏ
sách cuả chông` chị ta ra tưng` món đồ, chị ta nâng niu nắn nón tưng` thứ môt.
nhưng khi băt' ga).p chiếc quần lot' cuả phụ nữ thì chị ta la het' lên ai aỉ:
- Trơì ơi! anh đã ngủ vơí con nào, tôi ở nhà chờ đơị anh, dị mà.... trơì ơi!!!
Ông chồng hôt' hoảng thêù thaò:
- Không phải như dị đâu, hãy nghe anh giải thích.
- Không giải thích gi cả, tôi biêt' cả rôì. Chị vợ nhào tơí giưt. ngay cây súng
nơi thăt' lưng cuả chồng, vì la tay buôn lậu nên anh ta phải mang súng theo bên
ngươì. Ngươì chông` lơn' tiếng :
- Súng không có đạn đâu !!
Và cô vợ bóp cò, viên dạn bay thẳng vào tim, ngươì chông lăn ra chêt' ngay taị
chổ. Cô vợ het' lên kinh hoàng, chạy ngay đến ôm xác chông khóc nức nở:
- Không....không....không em không muốn giêt' anh, taị sao laị noí vơí em la
súng không có đạn, taị saỏ
Cô vợ như hoá điên, chị ta không còn biết phaỉ làm gì bây giỜ nữa, chị ta cứ để
xac' ông chồng trong phòng từ ngày này sang ngày khác, cứ ôm xác chồng khóc từ
sáng cho dến tối. Nhưng rôì bạn bè cuả chông` chị đến thăm, sẳn để gọi anh ta đi
buôn chuyến hàng mơí. Luc' bấy giờ chị không còn biêt' làm sao nửa, quýnh quáng
và quờ quạng, chị noí vơí ngươì bạn cuả chông mình:
- Anh âý chưa về.
Rôì đến đôi vợ chồng điên dưới nhà, cứ thỉnh thoảng laị lên gọi cửa xin cho gặp
chồng chị để trò chuyện chơi. Cơn hoảng sợ dâng lên tột cùng chị nghỉ ngay đến ý
định cưa xác chồng mình ra thành tưng` khúc đựﮧ vào caí hộp nhỏ rôì đem thả trôi
sông, vơí muc. đích là đưng` cho môt. ai nghi ngờ là chị ta giêt' chông`.
Vưà cầm cái cưa lên định cưa cái dâù chôn`g mì`nh ra thì một luông` gió vô hình,
đẩy cái cưa lệch hương' và chị ta đã tựưa đưt' bàn tay mình ra.
Cô ta buông rơi caí cưa, thét lên đau đớn, nhưng sựiệc đâu phải chấm dưt' tại
đó. Cái cưa băt' đầu bị nhấc hẳn lên mặt đất, tiến dần đến cô ta. Quá sợ hải cô
ta luì về phía sau, nhưng cái cưa lao tới căt' lìa bàn tay còn lại cuả cô ấy.
Nhìn máu cuả mình lai láng trên sàn nhà, cô thet' lên câù cưú, nhưng lạ thay
tât' cả mọi ngươì dưới nhà đêù không nghe thấy gì cả. Thêù thaò trong tuyệt vọng
cô bât' lựnhìn cái cưa căt' lìa đôi chân mình và cuối cùng là cái đâù của cô
ta. Qrước khi đâù lià khỏi cổ cô còn k.ip nhìn thấy một gương mặt cuả cô bé
điên, con gaí cuả ông bà chủ đang cầm caí cưa giêt' chêt' mình.
Sau sựiệc đó, mọi chuyện trở laị bình thương`, cả gia dình ông bà chủ cứ làm
như là khong có chuyê,n gì xảy ra. Rồi họ lại cho môt. gia dình nghiên cưú sinh
học ở tro.. Gia dình này muốn vào rưng` để biết thêm về giá trị cuả cây thông.
Họ là hai vợ chồng, có hai dưá con, môt. trai, môt. gái, haó hứng và hăm hở dọn
lên phòng trên gác, họ vui vẻ vì không hề biêt' chuyện gì dả xảy ra trước đó.
Ddưá con trai cuả họ là môt. tên con trai quậy nhât' trường nó đang học, có
tiếng tăm lưn`g lẩy vì đã tán dược thành công biêt' bao cô gaí đẹp và giàu có.
Khi gặp cô con gaí điên cuả ông bà chủ nó nghỉ ra ngay môt. trò chơi để trêu
chọc cô, chuyện tưởng là chơi ai ngờ đâu laị là thật, nó dâm ra mê mẩn cô gái
không biêt' vìlý do gì, lúc bâý gìơ nó mơí biêt' rằng nó đả đụng nhằm ổ kiến
lửa. Rdêm đến nó thường thức dậy và đi vào rưng` môt. mình, rôì môt. ngày kia
cha mẹ cuả nó phat' hiện là nó đã mât' tích, họ cuống cuồng đi tìm khắp trong
rưng` thông và thâý môt. nửa thân thể cuả con trai họ bị treo ngược lên cây, còn
môt. nưả thì bị rắn rết bu đầy, trên khuôn măt. không còn nguyên vẹn nưả, hai
con măt' bị khoet' đi mât' và hàm răng bị đập gãy trông rât' thảm thương. Quá
đau xot' khi nhìn thâý đứa con trai mình chêt' thê thảm ngươì cha quyêt' định
trở về thành phố tìm cảnh sat' đến giúp.
Ddưá con gaí cuả họ là môt. con bé thông minh, nó biet' chuyện anh trai nó chêt'
là không đơn giản như vậỵTrở về gác trọ nó băt' gặp ánh măt' như biêt' noí cuả
cô gaí điên trong nhà, nó biêt' là cô gaí và cả gia đình này có caí gì đó không
ổn.
Tôí hôm đó, nó nghe có tiếng động bước từng bước lên gác, nhưng không phải tiến
đi đến cái giường cuả nó mà là đi đến giường cuả ba me mình, nó ti hí măt' nhìn
xem chuyện gì xảy ra thì ba caí cưa được cầm bởi ba ngươì không có đâù, nó dám
quả quyêt' rằng` đó là gia đình ông bà chủ, nó muốn thet' lên nhưng không thành
tiếng nó càng cố gắng thì laị càng vô vọng. Nhìn cha mẹ mình bị giêt' chêt'
trong nổi sợ hãi nó vùng chạy, nó chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến sáng và
thoat' ra khỏi khu rưng` đó, nó nhờ cảnh sat' đến ngôi nhà để giúp, nhưng họ
không thâý ngôi nhà nào cả, chỉ thâý, ba cái mồ nằm lặng lẻ, giưả rừng thông, đó
là ba cái mồ cuả môt. ngươì đàn ông, môt. người đàn bà và môt. cô con gaí, ngươì
ta cho rằng cô bé bị điên, và đem cô ta vào bệnh viện, không ai biêt' được sự
việc trước đó ngoài cô bé, nhưng họ không tin. Và tôị nghiệp, cô bé suôt' ngày
chỉ lảm nhảm mot. câu:
- "Họ là ma họ đã giết tât' cả moị ngươì"
Hai cha con ma
Thấy các bạn kể chuyện ma tôi củng hứng thúkể cho các bạn nhửng mẩu chuyện ma mà
trong đời người viết đả gập phải và cứ mổi khi nghe ai đó kể chuyện ma là mình
nhớlại từng chi tiết mình đả gập và những hình ảnh đó cứ ẩn hiện trước mặt tôi
như thuở nàọ Ðôi khi mình nghỉ đó chỉ là trí tưởng tượng cuả mình phối hợp với
cảnh trí ở chung quanh nên tạo ra ấn tượng ma quái mà thôi.
Người viết củng đả từng ngủ và dành nơi nghỉ lưng với hàn trăm xác chết nơi trận
điạ mà chảng thấy gì.
Có dạo được nghỉ phép về thăm nhà dúng giưả đêm thì xe đò mới đến bến xe Ðồng
Ðế, tất cả hàn quán đều đóng cửa, lâu mới có một vài chiếc xe xích lô mời khách,
ngoài đường không một bóng người. Tôi cất bước đi bộ với cái ba lô trên vai, vì
muốn dản gân cốt sau một ngày dài ngồi xe. Khí trời hôm đó thật là tươi mát lâu
lâu có vài ngọn gió thổi qua làm lá bàn kêu sào xạc tạo thành nhửng âm thanh ma
quái làm xương sống tôi như có một luồn điện chạy thẳng lên phiá sau ót và cảm
giác nầy chưa từng xẩy ra cho tôi, có lẻ linh tính báo cho mình biết trước sấp
có chuyện gì xẩy ra đây. Chợt một chiếc xe xích lô chờ đến tôi vội nhẩy lên và
nói với bác xe xích lô cho tôi về sau lưng Tháp Bà, bác không nói một tiếng nào
cả và thản nhiên đạp, và bản thân tôi không màng nói chuyện, lúc này tôi chỉ
muốn mau chóng về đến nhà để gập ba má tôi thôi, khi về đến nơi thì gia đình tôi
đả dọn đi nơi khác, và tôi không biết phải tá túc với ai đêm nay, chợt bác xích
lô lên tiếng.
-Nếu cậu không ngại thì về nhà tôi nghỉ qua đêm rồi sáng mai sẻ tính.
Tôi thật sựảm ơn bác trông lúc này, nhà bác củng không xa lắm chỉ qua khỏi bải
tha ma là đến, chính giưả nhà là cái bàn củ kỷ, trên bàn là cái đèn dầu leo léc,
sát tường là cái hồm, tôi chợt hỏi.
-Nhà bác mới có người qua đời.
Bác ngước nhìn tôi và nói.
-Không cái hồm đó là của tôi.
Tôi không ngạc nhiên lắm vì các cụ già ở quê tôi thường hay mua trước và nếu lở
có chuyện gì thì con chấu khỏi phải lo lắng. Chợt có tiếng chân dưới nhà bếp
vang lên và xuất hiện một cô gái tóc dài với thân hình mảnh khảnh và mời tôi
uống nước trà cho ấm, tôi vội cảm ơn và đở nhẹ ly trà từ tay cô ta nhưng lỏ tay
đụng nhẹ vào tây cô làm tôi giật bắng người, cái lạnh từ bàn tay của cô ta như
cái lạnh của những xác chết từ trận địa mà tôi đả từng va chạm tôi không bao giờ
quên được cái cảm giác đó. Ngồi nói chuyện với hai cha con ông lảo một đổi thì
tôi mới biết được cô ta tên Hương và bác xích lô tên Sáng má cô ta bị chết trên
đường chạy loạn.
Âm thanh tiếng nói của hai người như có một ma lựru ngủ tôi. Tôi cố gắng nhướn
mắt lên nhìn, nhưng hai hình ảnh đó như bóng nước mờ mờ ảo ảo khi ẩn khi hiện và
tiếng nói thì nghe văn vẳng bên tai. Tôi nghỉ có lẻ ngồi xe lâu nên đâm ra chóng
mặt. Rồi sau đó tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Chợt tỉnh giấc vì có nhiều tiếng ồn ào và có nhiều người chung quanh đang nhìn
tôi với cập mắt đầy kinh ngạc và tò mò. Thì ra tôi đang ngủ trên ngôi mộ của
Nguyển văn Sáng, bên cạnh là Nguyển Thi. Hương. Tôi bồi hôì xúc động, thì ra ma
củng giúp người. Hôi hỏi thăm mấy người bên cạnh thì mới được biết. Hai cha con
chạy loạn đến đây thì bị bệnh mà chết dân trong làng mới hùn tiền lại để đem thi
hài hai người đi mái táng. Tôi thầm thươ ng tiếc cho số phận của hai cha con ông
lảo và nhờ dân làng mua dùm nhang đèn và thầm khấng vong linh của hai người hảy
mâu về bên kia thế giới. Hà tôi củng thầm nguyện đem thân này để góp một phần
nhỏ để giử vửng cho mảnh đất còn lại trên quê hương VietNam.
Con ma dưới hầm nhàFần1
Toàn mới xin được việc ở Dorchester và tính mang cả gia đình về thành phố này
cho gần chổ làm việc. Việc trước nhất là tìm chổ ở; Toàn đọc báo và đến coi một
căn nhà ở đường Dorchester Ave. Toàn rất lấy làm vừa lòng vì nhà cũng rộng rãi
mà giá cả lại rất hời. Ba phòng ngủ rộng rãi và có cả một living room to rộng
dưới basement; thật là tiện để bỏ cả dàn sterio, TV, và các thứ máy móc khác
xuống đó cho đỡ chật nhà cửa.
Khi dọn vào vơ. Toàn và hai đứa con đều hài lòng vì mỗi đứa con đều có phòng
riêng. Ddứa gái lên 12 còn thằng bé út thì đã 7 tuổi đầụ Ở nhà cũ chúng chí
choé, tị nạnh lẫn nhau suốt ngày làm vợ chồng Toàn muốn điên cả đầu vì chúng.
Gần nhà lại có các tiệm ăn và chợ của người Vietnam nên không phải lái xe đi xa
như xưa nữa! Thật là một chổ ở lý tưởng.
Nhưng không phải mọi chuyện đều êm suôi như Toàn mong muốn. Mới về ở được hôm
đầu là đã nghe có sựạ rồi. Ddêm hôm đó khoảng 1 giờ sáng có tiếng kọt kẹt như
đưa võng ở dưới basement vọng lên, rồi thì tiếng người ú ớ như bị bóp cổ. Một
hồi sau thì nghe tiếng khóc nảo nề rồi thì tiếng lịch kịch vang lên. Mọi người
mệt mỏi vì dọn nhà nên ngủ mê mệt chỉ có thằng bé là tỉnh ngủ nên nghe hết mọi
tiếng động. Nhưng vì còn bé lại hay coi phim ma nên nó sợ co rúm người không dám
hó hé tiếng nào và càng không dám ra khỏi phòng dù nó đang rất buồn đi tiểụ
Chiều hôm sau, Khi đi học về nó mới nói chuyện nó nghe các tiếng động từ
basement vọng lên đêm qua cho mọi người nghe. Bố nó gạt phăng đi, cho là nó coi
phim ma nhiều quá rồi đâm ra sợ và tưởng tượng ra đủ thứ! Vơ. Toàn biết tính con
không nói dối bao giờ nên có vẻ tin thằng bé hơn. Nhưng rồi vẫn còn nhiều chuyện
phải dọn dẹp nên mọi người quên khuấy đi cái chuyện thằng bé kể. Tối đến, mọi
người trong nhà xuống living room để xem TV thì thằng bé nhất định không xuống.
Nó sợ và tin là những gì nó nghe đêm qua là thật chứ không phải do nó sợ ma mà
ra.
Ddến khuya đó, các tiếng động lại nổi lên như hôm trước. Thằng bé trùm kín mền
và co rúm cả người lại mà run. Mọi người vẫn chưa hết mệt mỏi nên vẫn ngủ như
chết, chỉ có mỗi thằng bé con không phải làm gì nên tỉnh ngủ hơn và nằm mà run
sợ! Hôm sau nó lại kể cho cả nhà nghe là nó vẫn nghe thấy các tiếng động ở dưới
phòng living room vọng lên. Chị nó tuy cũng sợ nhưng làm bộ quắc mắt quát: "Mày
chỉ tổ hù người ta thôi! Tao không có sợ đâu ma hù, có giỏi thì kêu con ma tới
hù tao đi!" Thằng bé tức lắm gân cổ nói: "Có bữa nó cũng lên gặp chị cho coi!"
"Có giỏi thì gặp tao đi, tao hổng có sợ đâu!" Toàn và vợ phải lôi mỗi đứa ra một
chổ cho êm chuyện. Nhưng có nói thế nào đi nữa thì thằng bé cũng chẳng chịu
xuống living để xem phim. Nó nói mẹ nó mang lên cho nó cái video game để chơi
trong phòng mình. Mẹ nó hơi ngạc nhiên vì thằng con dám bỏ các chương trình mà
nó thích thì chắc cũng có gì làm cho nó sợ lắm đây. Nhưng mẹ nó hy vọng là vài
bữa quen nhà rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi. Chắc là nó lạ nhà không ngủ được
rồi nghe tiếng động do chuột hay mèo hoang rồi tưởng tượng ra ma quái.
Khoảng nửa đêm đó tiếng động tiếng rên khóc lại nổi lên như mấy hôm trước. Rồi
thì im lặng và rồi tiếng thét vang lên từ phòng của chị nó! Toàn và vợ chạy vội
sang thì thấy con bé mặt tái xanh, mắt thất sắc nhìn ra cửa phòng. Vơ. Toàn lại
ôm con hỏi rối rít việc gì đã xảy ra vậy. Một lúc sau con bé mới nói ra lời,
"Con ma với cái thòng lọng đứng ở cửa phòng con đó!" Thằng bé đã có mặt ở đó từ
lúc nào nói chen vào: "Thấy chưa, còn bảo người ta hù nữa không!" Toàn và vợ hơi
hoang mang, nhưng cố dỗ cho các con yên tâm. Khi đi trở về phòng thì cả hai đứa
bám theo chứ nhất định không chịu ngủ một mình trong phòng của chúng nữa! Toàn
đành phải cho cả hai đứa theo vợ chồng mình về ngủ chung cùng giường. Toàn định
bụng sẽ làm cho mọi việc sáng tỏ để vợ và các con hết sợ!
Ddêm hôm sau, thứ Bảy, hai đức bé vẫn đòi ngủ chung phòng với bố mẹ! Toàn không
biết làm sao hơn là phải để chúng ngủ chung. Tối đó vợ chồng bàn với nhau sẽ cố
thức để xem việc sẽ xảy ra. Nhưng đợi đến nửa đêm mà chẳng thấy động tỉnh gì.
Hai đứa bé ngủ đã lâu rồi, Toàn thì mới thiếp đi được một lúc, còn vơ. Toàn thì
vẫn còn thức. Tuy thế cũng đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa
mê. Bổng nghe tiếng cửa phòng mở ra nhè nhẹ!
Toàn mở mắt ngồi bật dậy vì tiếng khò khè và tiếng thét hải hùng của hai đứa
con. Ddưa tay bật sáng ngọn đèn ở cái night stand, Toàn thấy vợ mình hai tay ôm
lấy cổ, mắt còn trợn trừng sợ hãi. Hai đứa con co rúm, mắt trừng từng nhìn về
phía cửa phòng. Toàn gỡ tay vợ ra xem; trên cổ nàng vết đỏ bầm như bị ai siết
cổ. Toàn lên tiếng phá tan cái không khí ngột ngạt kinh người đang bao phủ căn
phòng.
_ Chuyện gì vậỷ Chuyện gì đã xảy ra vậỷ
Vơ. Toàn và thằng con vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn hồn, đứa con gái bấp búng chỉ
ra cửa phòng trả lời bố.
_ Bố coi con ma cầm sợi thừng còn ở ngoài cửa không, con sợ quá !??!?!?!
_ Con ma nàỏ Chỉ nói tầm phào thôi!
_ Nó vào đây siết cổ mẹ đó! Mẹ nghẹt thở giẩy dụa và kêu không nổi. Con và thằng
út bị động thức dậy thấy nó đứng ngay cuối giường đang kéo thừng lôi mẹ đi. Cụi
con sợ qúa nên thét lên, nó bay ra ngoài cửa phòng đó!
Toàn cố trấn an vợ và các con, lấy dầu xanh bối vào vết trầy trên cổ vơ.. Xong
suôi, Toàn một tay cầm cái đèn pin, tay kia nắm cây đánh baseball (baseball bat)
lần đi xuống basement! Trên đường tới cầu thang xuống hầm nhà, Toàn mở hết các
đèn ở nhà trên. Nhưng căn basement vẫn tối thui vì cái công tắc điện lại ở dước
hầm, phía cuối của cái cầu thang dẫn xuống đó!
Con ma dưới hầm nhà tiếp theo và hết...
Tay rọi đèn tay cầm chắc baseball bat, Toàn dò dẫm theo cầu thang bước xuống
living room. Tới cuối cầu thang , Toàn với tay cầm đèn pin định bật cái công tắc
đèn thì có vật gì chụp lấy cây đèn pin, hất nó vuột bay vào góc phòng. Toàn
hoảng hốt quật cái baseball bat tới tấp. Nó đụng trần phòng, đụng cầu thang tạo
lên những tiếng kêu khô khốc giữa đêm khuya xe lẫn tiếng của vợ chàng sợ hải gọi
vọng xuống xem có gì xảy ra. Vì quơ cái bat quá mạnh nên Toàn mất trớn bị té
nhào vào giữa phòng.
Ddịnh thần lại một chút, Toàn lồm cồm bò dậy và tựrách mình quá hoảng hốt nên
đập bậy lung tung. Toàn lần bước tới chổ cây đèn pin, vừa thò tay định lấy thì
cổ chàng đã bị cái giây thòng lọng quấn vào cổ kéo giật ngược lạị Ở đầu cái giây
đứng sừng sửng một cái bóng đen đang vất cái sợi thừng qua ngang cái quạt trần.
Nó kéo sợi giây và Toàn bị kéo đứng lên rồi hổng khỏi mặt đất! Cổ bắt đầu bị
nghẹt, Toàn thở một cách khó khăn, tay cố quơ cái gậy về phía bóng đen nhưng
cũng chẳng làm gì được nó! Sức yếu dần, Toàn buông rơi cái bat; nó rơi xuống sàn
nhà gây nên một tiếng động khô khan.
Toàn không ngờ là mình phải bỏ mạng ở dưới cái basement này. Nhưng ngay lúc đó
có tiếng hú lên và Toàn rơi bịch xuống sàn. Vợ chàng một tay cầm cây Thánh Giá,
tay kia cầm chai nước phép vẫy lia lịa! Phải công nhận là tình nghĩa vợ chồng
còn mạnh hơn sựợ hãi. Nếu vợ chàng không xuống kịp có lẽ Toàn đã nghẹt thở mà
chết rồi. Noàn vội vàng cùng vợ chạy lên nhà trên và vào phòng ngủ. Hai đứa nhỏ
vẫn ngồi co rúm trên giường, mắt vẫn lộ sựợ hãi tột cùng. Vợ chàng lên tiếng.
_ Em nghe tiếng động và hỏi xuống mà chẳng thấy anh trả lời. Em đoán chắc có
việc chẳng lành xảy ra. Trong lúc quẩn trí may sao em còn nhớ ra được chai nước
phép để ở bàn thờ trong phòng khách. Em chạy ra lấy và tiện tay cầm luôn cây
thánh giá chạy xuống. Thấy anh đang bi treo lủng lẳng và cái bóng ma đang trừng
trừng nhìn anh, em vẩy nước phép về phía nó, miệng đọc kinh. May quá, nó bị
trúng nên biến dạng. Chắc là phải dọn nhà đi sớm thôi anh ạ!
Toàn đồng ý là chắc phải dọn nhà, nhưng chàng phân vân không biết mướn đâu ra
nhà một cách khẩn cấp đây! Thôi để ngày mai bàn với vợ về vấn đề này kỹ hơn.
Ddêm đó cả nhà thức trắng chẳng ai dám ngủ cả ! Sáng Chủ Nhật, sau khi đi lễ,
Toàn vào gặp Cha, ngài là người Vietnam nên dễ dàng nói chuyện và nhờ giúp đỡ
hơn. Khi Cha nghe nói đến căn nhà này thì Ngài hơi biến sắc mặt. rồi nghiêm
giọng kể.
_ Cha có nghe nói nhiều về căn nhà đó rồi. Câu chuyện hơi dài dòng nhưng Cha tóm
gọn cho con biết là trước đây chừng ba năm có một gia đình Vietnam gồm vợ chồng
và 3 đứa con nhỏ tới mướn căn nhà đó. Hai vợ chồng cùng đi làm, một thời gian
sau người vợ mèo mỡ với người khác trong sở, nghe nói đâu là với một người Mỹ
trắng cùng làm với chị ta. Chị ta về gây gổ với chồng rồi đòi ly dị! Anh chồng
năn nỉ cách nào chị ta
cũng không đổi ý. Sau khi ly di anh ấy giao hết tiền bạc cho vợ rồi bỏ đi tiểu
bang khác. Chị này ăn chơi, tiêu pha hết tiền bạc với tên Mỹ kia. Gần một năm
sau nó bỏ rơi chị ta. Ghị ta chán nản, bỏ việc và sống thật khổ với số tiền trợ
cấp của chính phủ. Có lẽ vì hối hận hay sao đó, một sáng kia người ta thấy mấy
đứa con chạy ra ngoài khóc rống miệng kêu mẹ chúng đã chết. Người ta vào và thấy
chị ta treo cổ ở dưới basement. Người ta tìm cách báo cho anh chồng biết tin.
Anh ta về lo chôn
cất người vợ cũ rồi mang ba đứa con đi mất. Từ đó cái nhà đó bị ma ám. Ai đến ở
cũng đều bị cô ta về phá phách. Chủ nhà đề bảng bán mấy lần mà chẳng ai dám mua.
Anh là người cuối cùng tới mướn đó!
_ Cha có cách nào giúp con không, vì con mới tới đây mà dọn đi thì không biết
mướn đâu ra nhà ngay bây giờ.
_ Nếu con thật tình muốn ở lại căn nhà đó thì Cha cũng có thể giúp con.
_ Xin Cha giúp con đi, con vẫn còn bận rộn với công việc mới nên cũng chẳng có
thì giờ tìm kiếm nhà mới.
_ Thôi được để Cha nói chuyện với Ddức Hồng Y và xin Ngài phái một Cha chuyên
trừ quỷ về giúp con.
_ Xin Cha gọi ngay cho con nhe vì mấy hôm nay cả nhà con bị khủng hoảng lắm rồi
Cha ạ!
_ Ddược rồi, Cha sẽ trình bày mọi sựiùm com.
Giữ lời hứa, Cha gọi cho Ddức Hồng Y và trình bày mọi việc. Chiều tối đó Ngài
phái ngay một Cha dòng tới nhà để làm phép trừ quỷ cho nhà của Toàn. Sau khi bày
biện các vật dụng cần thiết dưới basement. Cha bắt đầu làm các nghi lễ trừ quỷ.
Gần nửa tiếng sau, một tiếng hú dài nghe lạnh người phát lên rồi im bặt. Cha
tiếp tục làm cho xong buổi lễ, xong thu dọn mọi thứ rồi trở lên nhà trên. Cha
cho biết là đã trừ xong con ma dưới basement rồi. Từ nay gia đình sẽ không bị
khuấy phá nữa. Toàn cám ơn Cha rối rit' và tiển Ngài về. Tuy nghe vậy nhưng tối
đó cả nhà vẫn chong mắt thức, chỉ sợ nó trở lại thì khốn. May thật, đúng như lời
Cha nói, không có gì lạ xảy ra trong đêm cả.
Từ đó về sau nhà Toàn không còn bị con ma với cái giây thừng về khuấy nhiểu nữa.
Mấy tháng sau chủ nhà lại có ý bán, có lẽ ông ta chưa biết là nhà đã được trừ
quỷ rồi. Toàn bèn hỏi mua và mua được với giá rẻ mạt; chỉ bằng nửa giá trị
thựsựủa nó! Tuy là nhà đã không còn bị ma ám nữa, nhưng tối đến cũng chẳng ai
dám ở một mình coi TV hay phim dưới living room cả ! Cái ám ảnh khi xưa vẫn còn.
Toàn dọn các thứ trở lên phòng khách, còn cái basement bây giờ trở thành cái kho
để đưng đồ cũ, hoặc các thứ không xài đến.
Chuyện thật của gia đình tôi
Gia đình tôi thuộc diện đông anh em! Bố mẹ chúng tôi chỉ là những người có tầm
vóc của những người VN trung bình, nhưng mấy tên con trai trong nhà tôi đều
thuộc diện cao so với người VN ta! Tên thấp nhất trong nhà thì cũng 1 mét 70.
Lúc xảy ra chuyện này thì em trai út tôi mới 4 tuổi mà đã cao hơn 1 thước rồi!
Nhà tôi ở một chung cư, gần đó có một cái hồ lớn nhưng không sâu lắm, mùa mưa
nước đầy thì ven bờ chỉ sâu khoảng 1 mét 40 thôi. Hồ chỉ cách nhà tôi chưa tới
100 mét! Ngay hông nhà tôi có một con đường đất rộng chạy thẳng ra hồ!Một buổi
trưa vào tháng 5, chúng tôi đều đi học, bố tôi đi làm, chỉ có mẹ và hai đứa nhỏ
ở nhà! Mẹ tôi đang đút cơm cho em gái tôi thì thấy em trai út tôi ở ngoài bước
vào, quần áo nó ướt nhem lẫn với sình! Nó dọc nước ngoài sân và té vào vũng
sình! Mẹ tôi doạ:
_ Có đi thay đồ và rửa ráy mau không mẹ cho một trận bây giờ !
Em tôi trở ra phía sau chổ có mấy lu nước loay hoay ở đó! Mẹ tôi bận trông và
đút cơm cho con gái nên cũng không để ý gì nữa! Cứ tưởng là nó rửa ráy, thay
quần áo rồi trốn lỉnh trong phòng vì sợ mẹ đánh!
Chừng 20 phút sau mẹ tôi nghe có tiếng la ồn ào phía bờ hồ! Bà bế em tôi chạy ra
xem thì hỡi ôi! Mấy người đàn ông đang vác em tôi trên vai chạy lên chạy xuống
để xốc nước! Mấy bà thấy mẹ tôi ở đó liền kéo bà một mạch về nhà tôi (vì họ nói
rằng nếu người chết đuối thấy thân nhân mình thì sẽ không cứu được!) Mấy người
đàn ông chỉ biết vác dốc ngược em tôi trên vai chạy để xốc nước mà thôi! Họ
không biết cách làm hô hấp nhân tạo là gì cả ! Bụng em tôi xẹp lép hết nước rồi
nhưng không ai biết làm gì hơn! Có người kêu là bồng thằng bé đi nhà thương đi!
Thế là họ bế em tôi chạy đi kiếm xe chở đi bệnh viện! Nhưng tới nơi thì không
còn kịp nữa rồi!
Anh em chúng tôi đi học về thấy người ta bu quanh nhà đông nghịt! Không biết
chuyện gì đã xảy ra, tôi chạy xông vào nhà thì thấy mẹ tôi đang nằm vật vả khóc!
Có người kéo tôi ra nói là em trai út của tôi bị chết đuối! Mấy anh chị em tôi
khóc òa cả lên! Tôi bặm môi để không khóc theo họ và lủi vào phòng khóc một mình
trong đó! Tôi rất xấu hổ nếu khóc trước mặt người lạ ! Ddến đêm về tôi nằm nghĩ
đến em mà khóc thầm một mình trên giường! Thương cho em tôi còn bé mà đà chết
non!
Người đàn bàthấy em tôi đầu tiên nói là bà ta thấy chùm tóc đen của nó vật vờ ở
mặt nước nên hô hoán cho người đến vớt lên! Người đàn ông vớt em tôi lên nói là
nó vẫn đứng thẳng chưa chìm và chỉ cách bờ khoảng 2 thước thôi! Nếu nó cao thêm
một vài tấc nữa thì đã không sao rồi! Và nếu có ai biết làm hô hấp thì nó đã
không chết đâu !
Xác em tôi được quàng tại phòng khách và hai ngày sau thì đem chôn ở một nghĩa
trang Công Giáo! Trước kia, hằng đêm tôi thường giăng ghế bố ngủ tại phòng
khách! Lúc này tôi cũng hơi ơn ớn nên chui vào ngủ chung với anh em trong phòng
một thời gian! Cả tháng sau tôi mới giám lên đó giăng ghế bố ngủ lại, nhưng vẫn
cảm thấy hơi rờn rợn dù biết người chết là em mình!
Nhưng rồi cũng quen đi! Tôi chẳng thấy gì lạ cả! Cuộc sống cứ lần trôi qua! Bố
mẹ tôi cũng nguôi ngoai nỗi thương tiếc con mình! Anh em chúng tôi còn là con
nít nên còn chóng quên hơn nữa! Ngày đi học, chiều về chơi đá banh hay đánh vũ
cầu v.v... Chúng tôi không để ý và cũng chẳng thấy gì lạ ở nhà chúng tôi hết !
Một hôm tôi cùng mấy thằng bạn ngồi uống nước chanh muối sau một trận đá banh!
Bổng một đứa buột miệng hỏi tôi:
_ Mày có thấy gì ở nhà mày không ?
_ Thấy cái gì ?! _ Tôi hỏi ngược lại nó !
_ Thiệt tình mấy người trong nhà mày hổng thấy gì lạ hết sao !?
_ Bình thường không có gì lạ cả !!
_ Vậy mà họ đồn nhà mày có ma đó !
Tôi hơi xanh mặt nhưng cãi bay:
_ Ai nói tầm bậy vậy ! Có ma thì tao phải thấy chứ !
Tôi giám đoan chắc như vậy vì tôi ngủ ngay phòng quàng xác em tôi mà! Mấy thằng
bạn tôi nhao nhao lên:
_ Có thiệt đó ! Nhiều người thấy lắm mà !
Rồi tụi nó đua nhau kể là cứ mỗi đêm tối trời, người đi chơi khuya về thường
thấy một cục lửa to như trái banh, bay từ bờ hồ về đến ngang hông nhà tôi thì
dừng lại lơ lững ở đó một hồi mới biến đi mất ! Rất nhiều người thấy chứ không
phải chỉ một hai người đâu! Mấy người ở gần nhà tôi còn nói là đêm họ ra đi tiểu
thì thấy một ngọn lửa xanh dờn cháy ở sau nhà bếp chổ cầu tiêu nhà tôi!
Tôi nghe tụi nó kể cũng rợn xương sống nhưng mặt cố làm tỉnh, gân cổ cãi lại:
_ Làm gì có ma cỏ trên đời này! Tao không tin đâu! Bọn họ chỉ hù tuị mày thôi !
Tuy nói thế nhưng về nhà tôi cũng kể cho mẹ tôi nghe các điều nghe được! Mẹ tôi
nạt ngang:
_ Hơi đâu con tin các chuyện tầm phào đó!
Tuy không tin lắm vào các chuyện tụi bạn kể, tôi cũng không giám đi chơi khuya
nữa! Chỉ 9 giờ tối là đã về đến nhà rôì ! Tôi không giám nói chuyện này cho anh
em tôi nghe sợ họ cũng đâm ra hoảng như tôi! Thật tình thì tôi chẳng thấy gì cả!
Không biết các điều người ta nói có thật không! Nhưng người trong khu vựđó đều
nói rằng có ma về chung quanh nhà tôi! Họ còn nói rằng sở dĩ ma không vô nhà tôi
vì nhà có bàn thờ Chúa ở trong !!
Cũng may bố tôi mua được một căn nhà và một mảnh vườn rộng ở gần chổ ông ngoại
tôi, nên gia đình tôi dời về chổ ở mới này! Tôi không biết sau đó ma có còn hiện
ra hay không vì tôi không có dịp trở lại chốn cũ nữa !
Người Về Từ Đáy Mộ
==>truyện nàymới ghê nè Viễn Vong :D
Lão Tư cố hả miệng ngáp một cách đau đớn:
- Mày đầu độc tao... Mày đầu độc tao, con quỉ cái!
Bà Tư gật đầu, đáp bằng một giọng thật lạnh lùng:
- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã nói như
vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể một vài năm, và
ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười lăm năm nhục nhằn! Mười
lăm năm đầy cay đắng!
Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng cũng ráng gừ lên một tiếng chửi
rủa như lão vẫn chửi rủa vợ lão mỗi ngày trong suốt mười lăm năm qua:
- Con đĩ chó khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.
Bà Tư vẫn lạnh lùng:
- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng chẳng ưa
tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo lòng. Còn tôi, ông
cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ. Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai
nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải
lấy tôi. Tôi biết đó là cả một cực hình cho ông cũng như cho tôi.
Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa:
- Đồ con đĩ chó!
Bà Tư vẫn nói bằng một giọng đều đều:
- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng ông có
thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không còn muốn bị ông
đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.
Lão Tư rên rỉ:
- Tao cầu mong cho lũ quỉ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới điạ ngục.
- Có thể... Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này trước
đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỉ hành hạ tra tấn!
Lão Tư vặn mình đau đớn, hai bàn tay lão nắm chặt lại chịu đựng. Là một người
cứng rắn và mạnh mẽ, lão cố thu hết tàn lực:
- Tao sẽ trở về từ đáy mộ... con quỉ cái...
Rồi lão ráng giơ một nắm tay về phía bà vợ:
- Tao sẽ chờ mày...
Kiệt lực, lão buông tay xuống, mồ hôi tháo ra như tắm, toàn thân run rẩy:
- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột...
Đột nhiên bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp. Bà bước vội tới
bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:
- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy hà?
Rồi bà bước tới bên giường,lượm tấm khăn lông nằm dưới chân giường cuộn thành
một bó đè cứng vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng bà Tư đè
nguyên người lên tấm khăn... Chân tay lão Tư giựt mạnh mấy cái rồi buông xuôi...
Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném cái khăn lông lên
lưng ghế trước khi bước ra mở cửa.
Bà nói với thầy y tá vừa bước vào bằng một giọng lạnh lùng:
- Lão đi rồi sau khi bị bất tỉnh như mấy kỳ trước. Mấy nhỏ đi học nên tôi không
biết làm sao kêu thầy. Nhưng dầu sao tôi cũng mừng khi lão không còn hành hạ tôi
được nữa.
Thầy y tá lắc đầu thông cảm. ở ngôi làng này mọi người đều biết chuyện của nhau.
Thầy đứng nhìn thi thể lão Tư một lát trước khi kéo cái mền phủ kín mặt lão rồi
quay sang bà Tư:
- Ngồi nghỉ một chút đi bà Tư. Đừng lo nghĩ gì nhiều, để tôi cho ông Tám Tàng
hay trước khi nói với thầy giáo cho con Hoa và thằng Đực về ngay bây giờ. Bà Tư
có muốn kêu ai nữa không?
Bà Tư lắc đầu:
- Nhờ thầy nói ông Tám tới đem lão đi ngay dùm tôi. Bây giờ căn nhà này là của
tôi. Lão đi khuất mắt tôi sớm phút nào hay phút nấy. Tôi không muốn nhìn mặt lão
nữa.
Bà nói tiếp bằng một giọng đầy cay đắng:
- Suốt đời lão làm khổ tôi. Tôi thù ghét lão từ ngày phải về với lão. Bây giờ
căn nhà này là của tôi. Tôi sẽ khóa chặt căn phòng của lão ngay khi ông Tám đem
lão đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bên trong căn phòng đó nữa. Chỉ toàn là
những kỷ niệm đớn đau, những lời chửi rủa, hận thù. Tôi sẽ thiêu rụi căn phòng
của lão nếu căn nhà này không bị ảnh hưởng gì.
Rồi bà ngồi xuống ghế ngước nhìn thầy y tá bằng đôi mắt lạnh lùng ráo hoảnh.
Thầy nhìn bà Tư, nói bằng một giọng dịu dàng, thông cảm:
- Bà mệt mỏi quá rồi. Để tôi về lấy chai thuốc bổ tới cho bà.
- Tôi không cần thuốc bổ. Cái chết của lão là liều thuốc bổ tốt nhất đối với
tôi... Thầy...
Thầy y tá gạt ngang:
- Thôi, không nên nói xấu người quá cố nữa. Ai cũng biết ông Tư đối xử với bà ra
sao rồi. Để tôi đi kêu ông Tám.
Chưa đầy nửa tiếng sau, ông Tám Tàng và một thanh niên phụ việc đẩy xe tới. Bà
Tư đứng ngay cửa phòng chờ cho hai người vừa khiêng lão Tư ra là bà khóa cửa
lại, bỏ chìa khoá vào túi áo:
- Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng này cho tới khi tắt thở.
Hai người đàn ông lắc đầu thông cảm. Họ hiểu rõ cuộc sống khốn khổ nhục nhằn của
bà bên ông Tư từ nhiều năm qua.
Những năm kế tiếp, bà Tư ra đồng làm việc cùng các lực điền, và dành dụm thêm
được khá nhiều vào cái vốn đã đồ sộ của bà. Bà vẫn lạnh lùng, không hề hở môi và
không hề có bạn, như lão Tư không hề có bạn.
Rồi hai đứa con bà lớn lên. Con Hoa lập gia đình rồi theo chồng về làng bên. Bà
Tư không nói một lời. Thằng Đực lớn lên ra đồng làm việc phụ mẹ khiến bà giảm
được một gánh nặng. Rồi thằng Đực lấy vợ và đem cô dâu mới về ở chung với bà Tư.
Rồi lũ con nít ra đời, sáu đứa cả thẩy. Nếu những tiếng cười vô tư của bầy trẻ
có khiến tâm hồn bà nội chúng mềm đi một chút, bà không hề để lộ ra ngoài.
Suốt những tháng năm dài đó, một cái phòng, được gọi là phòng của nội, vẫn luôn
luôn được khóa chặt. Cả gia đình không một ai nhắc nhở tới. Lũ trẻ biết có một
cái gì - mà chúng cho là rất kinh khủng - ở bên trong nên mỗi lúc phải đi ngang
phòng, chúng đi thật lẹ, và khi bóng tối bao phủ căn nhà, ánh đèn dầu lung linh
tạo nên những hình nhân lắc lư rung động trên tường, chúng không bao giờ dám
bước tới gần căn phòng của nội. Dĩ nhiên đầu óc trẻ thơ của chúng tưởng tượng
thật nhiều.
Rồi một năm châu chấu phá hoại mùa màng. Năm sau trời hạn hán khiến giá thóc gia
tăng trong khi lương bổng bị cắt giảm. Nhiều chủ điền cho thợ nghỉ việc.
còn tiếp
Người về từ đáy mộ tiếp theo và hết
Gia đình Hoa là một trong những nạn nhân đầu tiên. Mùa màng thất bát, chồng đau
ốm rồi một đứa con ra chào đời! Vợ chồng Hoa bồng con về xin bà Tư cho ở chung.
Bà Tư vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhường cho vợ chồng Hoa một phòng.
Rồi tới phiên anh rể của Đực bị chủ điền cho nghỉ việc. Không công ăn việc làm,
không tiền trả tiền mướn, anh ta cầu cứu vợ Đực. Nàng dâu bèn thưa chuyện với mẹ
chồng.
Bà Tư, lúc này đã già, nói với con dâu bằng một giọng cương quyết trong bữa ăn
chiều:
- Thêm bốn miệng ăn nữa cũng chẳng sao. Cho tụi nó tới đây. Nhưng... không biết
rồi tụi nó ngủ ở đâu?
Hoa liếc nhìn Đực trước khi ngập ngừng nói lên cái ý nghĩ của tất cả mọi người:
- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn
vào không... mẹ?
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng nặng nề. Bà Tư liếc nhìn con gái trước
khi lần lượt nhìn vào mặt từng người, gằn giọng:
- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.
Hoa thu hết can đảm:
- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác
nữa.
Bà Tư đặt đũa xuống bàn nói thật chậm rãi:
- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha tụi bay
mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi bay ghét mẹ hơn mẹ
ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau mấy chục năm trời đóng kín,
những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn
nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn vào đó.
Hoa nói bằng một giọng đầy hối hận:
- Phải chi con đừng đưa ra đề nghị đó. Con biết là có một cái gì giữa cha và mẹ
nằm trong đó, nhưng con không biết ...
Bà Tư ngắt lời con gái:
- Một cái gì mà con nói đó chính là sự thù ghét giữa mẹ và ổng. Nhưng không sao,
mẹ đã già rồi, hơn bẩy mươi rồi. Chắc mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa...
Bà ngưng lại, đôi mắt già mỏi mệt nhìn thật xa xôi:
- Có thể đây là sự tiền định. Ổng nói rằng ổng sẽ chờ mẹ... Có thể... Ai biết!
Rồi bà đứng lên:
- Mẹ sẽ mở cửa phòng vào sáng ngày mai.
Dứt lời, bà mím chặt đôi môi, bước lên cầu thang về phòng ngủ trên lầu.
Vào phòng, bà Tư đóng cửa lại, ngồi yên lặng trên cái ghế nhỏ bên giường, đôi
mắt mệt mỏi nhìn vào hư không trong khi cuốn phim dĩ vãng hiện ra thật rõ. Bây
giờ, bà đang bị thúc giục mạnh mẽ bởi một ước muốn mà bà vẫn chôn chặt trong
lòng từ gần một nửa thế kỷ, ước muốn của tất cả những kẻ sát nhân muốn nhìn lại
khung cảnh phạm trường.
Ước muốn này đã tới với bà hàng ngàn lần trước đó nhưng lần nào bà cũng nén lòng
được. Bây giờ, chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ nữa căn phòng sẽ được mở ra, ước
muốn lại trở về, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Căn phòng đóng kín đang réo gọi bà.
Trong óc bà, một tiếng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên “Bây giờ! Bây giờ!”. Tiếng
nói này rất quen thuộc đối với bà vì đó là tiếng nói của chính ông Tư, người bà
thù ghét, người bà đã giết chết!
Bà lặng lẽ đứng dậy, bước tới tủ áo, ngồi xuống mò dưới đáy tủ lấy cái chìa khóa
mà bà đã giấu kín hàng mấy chục năm trời. Rồi bà trở lại ngồi trên ghế lắng nghe
những tiếng chân lần lượt về phòng. Một lúc sau, căn nhà tối tăm đã hoàn toàn
yên tĩnh.
Bà Tư đứng dậy hé cửa nhìn ra dẫy hành lang. Tất cả đều đã ngủ yên. Bà bèn trở
vào phòng cầm cây đèn dầu, mở cửa thật nhẹ rồi rón rén bước xuống cầu thang.
Ngoài trời không khí bỗng trở nên nặng nề dường như muốn bão. Bà nghe tiếng gió
rít qua những cành cây. Có một cái gì tương tự như tiếng gió than van ngoài đêm
tối? Bà Tư ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe và đột nhiên ký ức trở về thật rõ.
Bà lẩm bẩm:
- Giống như đêm trước khi lão chết.
Tim bà đập mạnh hơn khi đứng trước cánh cửa đen ngòm, lạnh lùng của căn phòng
chứa đầy thù hận. Sau một thoáng ngập ngừng, bà chuyển cây đèn sang tay trái,
tay mặt lấy cái chìa khóa đút vào ổ khóa... Bà vặn nhẹ... Ổ khóa không chuyển
động... Bà vặn mạnh hơn... Cạch! Ổ khoá bật ra. Bà đứng yên một lát, bàn tay đặt
trên nắm cửa. Tự nhiên bà run lên vì lý do gì không rõ. Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...
Bà vặn nắm cửa, đẩy mạnh. Cái bản lề cũ kỹ rít lên phản đối trước khi cánh cửa
bung ra... Một làn sóng hận thù từ trong phòng tràn ra phủ kín người bà.
Bà chậm chạp bước vào, đôi môi mím chặt. Giơ cao ngọn đèn dầu, bà quan sát mọi
vật trong phòng. Đó là cái giường với tấm khăn trải giường nhăn nheo, nơi ông Tư
thở hơi cuối cùng - hay không thể thở hơi cuối cùng? Đó là cái gối mà ông Tư gối
đầu trước khi nhắm mắt. Mọi vật không hề thay đổi.
Bà Tư thoáng nhớ rằng cả thầy y tá lẫn ông Tám Tàng, những người cuối cùng đặt
chân vào căn phòng này đều đã ra người thiên cổ. Kế bên đầu giường là một cái
bàn nhỏ nơi vẫn còn cái ly mà bà pha thuốc độc cho ông Tư.
Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ chờ...
Căn phòng thật ẩm thấp và bụi bặm. Bà Tư khép cửa lại, đặt ngọn đèn dầu lên cái
bàn nhỏ bên cạnh cái ly rồi bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh cửa. Một ngọn gió
từ bên ngoài lùa vào, rít lên...
Ngọn đèn chợt lung linh vì gió tạo nên những bóng đen quái đản nhảy múa trên
tường. Trên lưng ghế, chiếc khăn lông mà bà dùng đè cho ông Tư chết ngộp đã trở
thành vàng khè, tuy bà vẫn nhìn thấy thật rõ một đốm đen ở chính giữa, đốm đen
mà bà biết là những giọt nước rãi cuối cùng của ông Tư.
Bà bước tới giữa phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi đốm đen trên chiếc khăn lông.
Rồi bà lập đi lập lại:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ ...
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi ào qua khung cửa sổ. Ngọn đèn chao lên trước khi
tắt ngấm.
Bóng tối bất ngờ khiến bà Tư hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời bà biết sợ! Bà
liếc nhìn về phía cái giường, và chợt nhận thấy dường như có một người đang nằm,
mặt quay về phía bà đưa tay vẫy vẫy. Bà run rẩy bước lui trước khi té ngồi xuống
ghế. Một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn lông bung lên chùm kín mặt bà Tư. Bà hoảng
hốt giẫy giụa trong bóng tối và cảm thấy chiếc khăn lông như một con bạch tuộc
với những cái vòi gớm ghiếc đang xiết chặt quanh cổ bà. Bà đưa hai tay lên cố
kéo mạnh chiếc khăn lông ra trong khi bên tai bà, tiếng ông Tư vang lên mồn một:
“Tao sẽ trở về từ đáy mộ... Tao sẽ chờ mày...”
Sáng sớm hôm sau, người ta thấy bà Tư nằm chết trong căn “phòng của nội”. Quanh
cổ bà là chiếc khăn lông vàng khè, chiếc khăn mà bà dùng hạ sát ông Tư.