Chương 1
Chiều hôm ây, các hội viên của hội Jockey tổ chức ăn mừng Hầu Tước
Vũ Công Nguyên mới được thâu nhận vào Hàn Lâm Viện nhờ những công
trình nghiên cứu lịch sử công phu của chàng, và những tiểu thuyết
tâm lý mà ai ai cũng phải công nhận là có một giá trị văn chưong
đáng kể. Tại một trong những phòng khách sang trọng, một nhóm người,
gồm những nhà quí tộc nhất nơi đó, đang vây quanh con người "bất tử"
mới ấy để kiếu từ, vì ngoài kia màn đêm đã xuống, và chỉ những tay
chơi hăng say là còn nán lại thôi.
Tất cả những người đàn ông trong buổi tiệc, không một ai có thể so
sánh được với Công Nguyên con người có một vẻ đẹp cân đối và một tư
thế sang trọng đó. Khuôn mặt chàng mang những đường nét oai phong
đầy nam tính, nước da hơi xanh, căp môi mỏng châm biếng và đôi mắt
màu xanh thẫm, đẹp nổi tiếng như chính tác phẩm của chàng. Thêm vào
đó là một khổ người cao lớn, gọn gàng, một vẻ duyên dáng mềm mỏng,
vẻ lịch thiệp cao sang, vẻ quí phái của dòng họ cổ La Mã, khiến cho
người đàn ông ba mươi tuổi đó quyến rũ lạ thường.
Sự quyến rũ này lôi cuốn rõ rệt tât cả những kẻ đang vây quanh Công
Nguyên để trao đổi những cái xiết tay hoặc đàm thoại cùng chàng.
Những lời đối đáp thông minh ý nhị của chàng chứng tỏ là chàng thấu
triệt hết cái tính tuy của tinh thần Pháp quốc thanh tu nhất, tuyệt
mỹ nhất. Một lần nữa Bá Tước Vũ Dương, người đàn ông đứng tuổi, vẻ
mặt trí thức và thông minh, có họ với Công Nguyên, lại ghé vào tai
một người Nga trẻ tuổi, bạn thân của nhà văn : "Không có gì vui bằng
được nghe anh ta nói chuyện, phải không anh?" Hoàng Tử Xuân Kiệt
công nhận điều đó một cách hăng say, và đưa đôi mắt xanh trong sáng
và thẳng thắn của mình về phía người bạn mà anh vô cùng khâm phục.
Sau khi thi hành xong những bổn phận xã giao, Công Nguyen tiến về
phiá Vũ Dương, người anh họ của chàng:
− Anh có xe đây không?
Ngoài những tài năng thiên phú, Công Nguyên còn có một giọng nói
trầm ấm vô cùng quyến rũ.
− Không, nhưng có một chiêc taxi đang đợi tôi ngoài kia.
− Hay là để tôi đưa anh về?
− Thế thì còn gì bằng nữa, nhất là tôi lại rất thích những chiếc xe
hơi của chú.
− Vậy tối nay tôi sẽ đưa anh về… Ngày mai gặp lại nhé, Xuân Kiệt.
Tôi đợi anh lúc 2 giờ ngày mai đó.
Vâng, chào anh.
Rồi quay sang Vũ Dương, Xuân Kiệt tiếp:
− Cho tôi gửi lời thăm bà nhà nhé.
Sau khi bắt tay người bạn trẻ, Vũ Dương và Vũ Công Nguyẽn rời khỏi
phòng khách. Bên ngoài một chiếc xe hơi sang trọng lịch sự đang chờ
đợi Công Nguyẽn. Chàng lên xe với người anh họ, nói cho bác tài biết
địa chỉ của Vũ Dương, rồi dựa mình vào nệm xe êm ái, chàng lẩm bẩm
bằng một giọng mỉa mai nóng nảy:
− Thật là một công việc cực nhọc và ngu xuẩn!
Vũ Dương đập vào vai Công Nguyên:
− Chú chán những lời chúc tụng, những lời hâm mộ thật sao? Chú thật
kỳ quặc!
− Tôi ch'an tất cả ! Nhưng thôi, bây giờ chúng ta nói những chuyện
khác. Nhân tiện chỉ có hai ta, tôi muốn nhờ anh một việc… Không biết
tôi đã nói với anh về chuyện tôi định lấy vợ lần nữa chưa nhi?
− Chưa, nhưng tôi đã được bà Đức Hoà cho hay rồi, Bà ấy có vẻ rất
buồn vì chú đã chê tất cả các đám khá nhất mà bà đã lựa cho chú
trong thành phần quí phái ở đây.
− Đám nào cũng hoàn toàn tốt đẹp hết ! Nhưng làm sao được, tôi có lý
tưởng của riêng tôi chứ.
Vũ Dương ngạc nhiên quay nhìn người em họ Đôi mắt Công Nguyên đang
lóe lên một ánh mỉa mai huyền hoặc.
− Công Nguyên, chú mà cũng nghĩ đến lý tưởng à ?
Công Nguyên bật ra một tiếng cười chế diễu:
− Anh nói gì kỳ vậy, có gì mà anh ngạc nhiên? Tôi chắc anh vẫn nghi
ngờ là một con người hoài nghi như tôi không thể có được bất cứ một
lý tưởng nào trong đầu phải không? Kể ra, trong trường hợp này dùng
chữ lý tưởng thì cũg không đúng, vì đây chỉ vỏn vẹn là một cuộc hôn
nhân theo lý mà thôi.
− Vậy chú đã chọn rồi à?…
− Tôi chưa chọn ai cả, anh ạ Tôi chưa tìm thấy… nói sao nhỉ… Người
trong mộng? Không nói thế có vẻ xa vời quá… Loại người tôi ưa? Tầm
thường quá… Tóm lại, người mà tôi đang tìm kiếm.
− Trời ơi! Sao chú khó khăn thế! Tất cả đàn bà đều quì dưới chân chú
và chú cũng biết là kẻ nào có diễm phúc được chú chọn lựa sẽ làm các
người kia ghen điên lên kia mà.
− Không có gì đáng để người ta ganh với kẻ sẽ trở thành vợ tôi đâu
anh ạ Công Nguyên thản nhiên nói.
Vũ Dương hỏi sửng sốt nhìn bạn :
− Sao vậy chú ?
Công Nguyên lại phát ra một tiếng cười nhỏ chế diễu, một tiếng cười
đã trở thành thói quen:
− Ấy ! đừng có tưởng tôi giống "con yêu râu xanh" đấy nhé!… Tuy
người ta đã đồn nhiều chuyện như vậy liên quan đến Phương Nam người
vợ trước của tôi. Chàng khẽ nhún vai nói tiếp - Tôi để mặc kệ họ
muốn nói gì thì nói, những chuyện đó thật ngu xuẩn. Ngày nay tôi
nghĩ không còn ai nhắc tôi nữa… Còn về bà Hầu Tước Vũ Công Nguyên
tương lai, tôi nghĩ không bà nào sẽ có thể dễ dàng sống một cuộc đời
đứng đắn ẩn dật mà tôi muốn ở người vợ thứ hai này.
Khuôn mặt hốt hoảng của Vũ Dương có lẽ buồn cười lắm nên Công Nguyên
không thể nhín được bật một tiếng cười thật trẻ trung, thẳng thắn,
không pha một chút mỉa mai nào cả. Điều này rất hiếm có nơi chàng.
Vũ Dương hỏi :
− Chú muốn sống ẩn dật sao?
− Đâu có ! Không phải tôi mà là vợ tôi kìa. Để tôi giải thích cho
anh nghe…
Chàng lười biếng dựa mình vào nệm xe. Dưới ánh sáng dịu dàng của
ngọn đèn nhỏ trong xe, Vũ Dương thấy đôi mắt sâu của bạn sáng lên
dưới hàng mi rậm… Công Nguyên nói:
− Tôi không nói anh cũng biết cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi là cả
một sự lầm lẫn. Chưa bao giờcó hai bản tính lại đối ngược với nhau
như tính tình của Phương Nam và của tôi. Chúng tôi đã đau khổ nhiều…
Và tôi đã tự hứa sẽ không bao giờ làm lại cuộc thí nghiệm đó một lần
nữa. Tuy nhiên tôi vẫn ao ước tái hôn hầu có một kẻ nối dõi, vì tôi
là ngươi cuối cùng trong dòng họ Đó là lý do chính. Ngoài ra tôi
cũng muốn cho bé Lãm Thúy có một người mẹ vì tình trạng sức khỏe của
nó rất kém. Các cô giáo và quản gia của nó cứ bị thay đổi hoài khiến
mẹ tôi không vui.
− Rồi sao?
− Vì vậy, tôi muốn lấy một người đàn bà trẻ, đứng đắn, yêu trẻ con,
ghét giao thiệp, vui vẻ chịu sống suốt năm ở Arnelles, lâu lâu mới
găp mặt tôi một lần và không bao giờ được quyền đòi hỏi gì cả. Tôi
không muốn lấy một người vợ nhẹ dạ, có những sở thích tinh thần hay
nghệ thuật quá lố lăng. Tôi cần một người đàn bà đứng đắn, thông
minh trung bình nhưng sáng suốt, và nhất là không quá đa cảm ! Trời
ơi ! Những người đàn bà đa cảm, lãng mạn, cuồng nhiệt ! Rồi những
tiếng khóc, những cơn nóng giận, những cảnh ghen tương, những cảnh
điên đầu mà Phuong Nam bắt tôi phải chịu đựng mỗi khi nàng nghĩ ra
được điều gì… Tôi chán lắm.
Giọng nói của Công Nguyên đanh thép và trong vài giây mắt chàng lóe
lên một tia khó chịu
− Nhưng tôi dám chắc với chú là một người đàn bà dù đứng đắn đến
đâu, cũng sẽ yêu, và yêu thiệt cuồng nhiệt một người chồng như chú.
Vũ Dương cười nói - Điều đó không thể tránh được, chú tin tôi đi.
− Nếu nàng hội đủ những điều kiện tôi mong muốn, tôi hy vọng sẽ làm
cho nàng hiểu sự vô ích và nguy hiểm của mối tình nồng nhiệt đó, vì
biết không bao giờ tôi còn có thể san sẻ tình yêu với ai được nữa.
Một người đàn bà chín chắn và không lãng mạn sẽ hiểu ngay tôi mong
đợi gì nơi nàng, nàng sẽ sung sướng trong một cuộc hôn nhân như vậy.
Bây giờ tôi hỏi anh điều này, trong số họ hàng và những người anh
quen biết ở nhà quê, anh thấy có ai hội đủ những điều kiện tôi đòi
hỏi không ?
− Hừm ! Thật là khó khăn với những điều kiện như vậy ! Chú biết
không, cần phải là một người đàn bà có lý trí phi thường để chấp
nhận sống bên lề cuộc đời trưởng giả của chồng mình, chấp nhận sống
ẩn dật sướt năm ở Arnelles, khi nàng có thể trở thành một trong
những người đàn bà được quyền ham muốn nhất thế giới, khi nàng có
thể hưởng thụ tất cả mọi thú vui với cái gia tài to tát của chú vậy.
− Tôi cũng biết thế và trong thâm tâm, tôi sợ sẽ không bao giờ tìm
ra người đó. Tuy nhiên, có thể do một sự tình cờ!… Hay là, một người
con gái trẻ thật ngoan đạo?
− Một người con gái trẻ, ngoan đạo sẽ do dự khi lấy một người dửng
dưng như chú.
− Có thể lắm. Tuy nhiên, tôi quên không nói anh rõ, tôi cần nhất
điều đó. Tinh thần ngoan đạo mạnh mẽ nơi người đàn bà là một trong
những vật bảo hộ tốt nhất, và là mộ bảo đảm chắc chắn cho người
chồng.
− Nhưng lỡ cô nàng đòi hỏi ở chú sự hỗ tương về tính tình. Vũ Dương
nói với một nụ cười tinh quái - vì thường thường người đàn bà thật
ngoan đạo hay muốn tìm thấy nơi người chồng những tình cảm giống
mình. Đây là một trở ngại khác nữa.
− À ! Anh làm tôi nản lòng mất. Công Nguyên nói nửa đùa nửa thật, và
đưa tay nhắt một bông hoa quí vừa rơi từ trên cổ áo xuống đầu gối
chàng - Coi nào, anh thử nhớ lại xem. Bà chị họ của tôi và anh quen
biết bao nhiêu là họ hàng, bạn bè trẻ ở Franche-Comộte, ở Bregtagne,
ở khắp bốn phương trời nước Ph'ap…
− Phải, nhưng tôi thấy không có ai như ý chú muốn. Một người như chú
không thể ưa một con nhỏ ngu đần lắm chuyện như con Phương Thao? -
Không, lắm chuyện thì không được.
− Hoàng Oanh thì lại quá xấu…
− Cũng không được.
− Chú có cần phải đẹp lắm không ?
− Ngược lại, tôi không muốn ! Một người đàn bà đẹp thường thích làm
đỏm và sẽ thích sống trưởng gỉa. Không, không, tôi không muốn như
vậy ! Một người đàn bà trẻ, không giống quỉ dạ xoa qúa, và cần phải
tao nhã, tôi nhấn mạnh điểm này, có giáo dục và tính tình bình tĩnh
nhu mì.
− Chú đòi hỏi nhiều quá!… Coi nào… coi nào…
Vũ Dương bóp trán, cố nặn ra một ý kiến, một kỷ niệm. Công Nguyên vò
nát trong tay bông hoa màu lưu hoàng. Bên trong xe không khí thật ấm
áp dễ chịu và một mùi thơm kỳ lạ của bông hoa nát phảng phất quyến
rũ.
Vũ Dương đột nhiên ngẩng đầu lên :
− Coi nào!… Có lẽ… Chú muốn lấy một người con gái trẻ, nghèo, thật
nghèo, và chú sẽ phải bao bọc gia đình nàng, gồm bố mẹ và sáu đứa em
nhỏ không? − Tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề. Nhưng kể ra
thì gia đình đó cũng hơi chướng thật.
− Cũng không đến nỗi nào đâu, vì người mẹ không bao giờ rời Jura vì
bệnh tật liên miên. Họ sống trong tòa lâu đài ở Haut Sapins trên
lưng chừng núi ở ngoại thành Pontarlier. Có con gái lớn tên Thiếu
Lan, là con đỡ đầu của vợ tôi.
Thiếu Lan?… Tên đẹp qúa, chắc là chị đã đặt ra tên đó phải không?
− Đúng thế.
− Anh nói tiếp đi, tôi đang nóng lòng nghe đây.
− Ngay khi còn bé, cô gái đó đã phải săn sóc bà mẹ đau yếu và các em
nhỏ, lo điều hành nếp sống trong gia đình với một sô tiền ngày càng
thu hẹp vì người cha không ra gì đã tiêu pha cả tài sản vào những
canh bạc đỏ đen và những thú ăn chơi xa hoa phung phí. Ngày nay ông
sống một cuộc đời túng thiếu ở Hauts Sapins, không đủ nghị lực đi
tìm việc làm để ra khỏi cảnh nghèo đói. Tính ông ta nóng nảy, hay
gắt gỏng nên tôi nghì là Thiếu Lan không được sung sướng khi sống
giữa người cha suốt ngày cáu kỉnh và một bà mẹ yếu đuối cả về tinh
thần lẫn thể xác. Đã vậy cô ta còn phải lo lắng không ngừng về ngày
mai và hàng trăm công việc nội trợ khác nữa. Tôi nghĩ họ sẽ coi anh
như một vị cứu tinh của ho.
− Cô gái đó ra sao?
− Chúng tôi không gặp cô ấy từ ba năm naỵ Hồi đó, cô tuy mới mười
lăm, không đẹp, không xấu, với những đường nét chưa thành hình, hơi
vụng về, nhưng có vẻ rất tao nhã. Một mái tóc óng ả, những chiếc
răng nhỏ xinh xắn, đôi mắt thì tuyệt vời. Ngoài ra tính tình rất
đứng đắn, thật ngoan đạo, nhút nhát, kho6ng biết gì về cuộc sống
theo trào lưu, nhưng rất thông minh và kiến thức cũng khá.
− Thế thì nhất rồi ! Tôi đã có linh tính anh sẽ giúp tôi được mà.
Gia đình cô c'o thuộc giòng quí tộc không ?
− Một giòng quí tộc rất xưa, không có những cuộc hôn phối bất chính.
Công Nguyên ngồi yên lặng suy nghĩ, tay vê bông hoa đã nát :
− Theo anh nói thì nàng mới mười tám tuổi. Như vậy hơi quá trẻ !
− Nàng sẽ càng dễ bảo hơn.
− Đúng vậy, và nếu nàng đứng đắn… Quen sống nghèo khổ ở nhà quê,
nàng sẽ coi Arnelles như một thiên đàng.
− Tất nhiên, và tôi tin nàng không lãng mạn đâu. Tuy nhiên đối với
những cô gái trẻ, biết đâu… Này, chú làm ơn đừng bóp nát bông hoa
đáng thương ấy nữa được không?
− Xin lỗi anh, tôi quên…
Công Nguyên hạ cửa kính, vứt những cánh hoa nhàu nát ra ngoài rồi
quay về phía Vũ Dương, chàng nói:
− Vậy mới đúng là tinh thần yêu hoa! Còn tôi thì rất vô tình với
những cây trồng trong nhà kính mà tôi coi như những tạo vật vô gía
trị Sau khi chán vẻ đẹp của chúng, tôi phá hủy ngay, không một chút
tiếc thương. Đối với tôi, bông hoa thật sự đáng để tôi chiêm ngưỡng,
đó là bông hoa mộc mạc của đồng xanh bát ngát, vừa giản dị vừa uyển
chuyển mỹ miều.
Vũ Dương trợn tròn mắt khiến Công Nguyên nở nụ cười diễu cợt :
− Trời đất ! Này anh, hình như tối nay anh mới khám phá ra một bộ
mặt mới của tôi phải không? Công Nguyên trở thành một thi sĩ đa cảm!
Thật không ngờ phải không?… Chính tôi cũng ngạc nhiên đây. Nhưng
thôi, mình nên nói chuyện đứng đắn hơn. Mình đang nói chuyện về cô
Thiếu Lan chứ không về một bông hoa. Mà không biết chừng cô ta cũng
có thể là một bông hoa lắm chứ?
− Một cánh hoa đồng nội.
Công Nguyên mỉm cười :
− Nếu vậy thì anh yê tâm, cô ta sẽ được đối xử một cách xứng đáng.
Anh có cái hình nào của cô ta cho tôi mượn xem được không?
− Vợ tôi có một cái chụp chung với cô bé ấy từ ba năm trước. Mai tôi
sẽ gửi đến chú.
− Và xin anh cho biết địa chỉ của cô ấy luôn thể. Khi đã định tái
hôn, tôi muốn dứt khóat càng sớm càng haỵ Bởi vậy, nếu thấy bức hình
tạm được, tôi sẽ đi thẳng đến Jura gặp nàng. Nhưng tôi cần anh giới
thiệu tôi với cô ta.
− Tôi sẽ biên cho ông ấy vài chữ, với lý do là chú muốn được tham
khảo các tài liệu sử xưa mà ông ta tàng trữ như tôi đã nói với chú
hồi trước.
− Để sửa soạn một tác phẩm mới ! Đúng vậy. Tôi hy vọng o6ng ta sẽ có
ý kiến đem con gái ra giới thiệu với tôi.
− Muốn chắc ăn hơn, vợ tôi sẽ nhờ chú đưa cho nàng một món quà nhỏ
nào đó.
Công Nguyên gật đầu tán thưởng:
− Như vậy càng tốt… Tình trạng sức khỏe của cô gái đó ra sao?
− Hoàn hảo. Tôi đóan chắc với chú trong gia đình đó không có một
bệnh di truyền nào hết.
− Đó là điều tôi rất cần, có lẽ cô ta được việc cho tôi đấy.
Hai người im lặng, Công Nguyên lơ đãng nhìn ra ngoài. Người anh họ
ngập ngừng đưa mắt nhìn chàng dò xét. Một lát sau, ông ta đột ngột
hỏi:
− Không còn lý tưởng nữa sao?
Công Nguyên ngước nhìn lên, và Vũ Dương một lần nữa lại thoáng thấy
mắt ấy chợt ánh lên một tia lửa làm khuôn mặt nghiêm trang sáng hẳn
lên:
− Dù sao tôi cũng có một lý tưởng: đó là tổ quốc. Giọng Công Nguyên
bình thản.
Ngày hôm đó, Vũ Dương đã đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Thật ra đó cũng là thói quen của Công Nguyên, một con người khó
hiểu, vẫn thường làm cho mọi người sửng sốt trước những thay đổi bất
thường của chàng.
Vũ Dương nói:
− À! Tốt lắm ! Tốt lắm, đó là một lý tưởng rất cao đẹp, một trong
những điều đáng kính trọng nhất. Chú còn lý tưởng nào khác không?
− Có lẽ có! Nhưng nói làm gì chuyện ấy.
Đột nhiên sự hoài nghi trở lại và ánh mắt Công Nguyên trở nên mỉa
mai khó hiểu. Lúc đó chiếc xe ngừng lại trước nhà Vũ Dương. Ông này
kiếu từ rồi nhanh nhẹn leo lên lầu nơi ông ở.
Một đường sáng len qua khung cửa hé mở, Vũ Dương bước vào phòng vợ
Bà vợ đang nằm trên giường đọc sách. Thấy chồng vào, bà nở một nụ
cười làm dịu hẳn gương mặt đẹp lạnh lùng của bà.
− Hương Giang, em chưa ngủ sao? Vũ Dương tiến lại hỏi.
− Em không tài nào ngủ được. Anh đi chơi có vui không?
− Rất vui em ạ chiều nay Công Nguyên nổi hứng đặc biệt nên em co
'thể tưởng tượng cuộc nói chuyện hào hứng thế nào. Thật là một con
người phi thường! Vừa rồi chính chú ây đưa anh về và làm anh kinh
ngạc hết sức.
− Anh có buồn ngủ không? Nếu không anh kể cho em nghe đi.
− Anh thật chưa muốn đi ngủ tí nào. Vũ Dương vừa nói vừa ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh chân giường - Em không thể nào ngờ nơi điều anh
sắp kể đâu. Có lẽ cô con gái đỡ đầu của em, con Thiếu Lan đó, sắp có
một cuộc hôn nhân tuyệt đẹp, không ngờ được!
Bà Vũ Dương ngạc nhiên nhìn chồng:
− Sao anh lại nói đến Thiếu Lan khi đang kể chuyện về Công Nguyên?
− Em không hiểu sao? Giản dị quá mà! Công Nguyên đang tìm một người
vợ thứ hai và anh đã giới thiệu Thiếu Lan với chú ấy.
Bà Vũ Dương phác một cử chỉ kinh hãi:
− Anh điên rồi, anh Dương! Sao anh lại đùa giỡn như vậy?
− Đùa giỡn? Hoàn toàn không? Bằng chứng là ngày mai anh phải gửi cho
chú ta tấm ảnh cô con gái đỡ đầu của em.
Và Vũ Dương kể lại cho vợ nghe cuộc nói chuyện của minh với Công
Nguyên. Nghe chồng kể xong, bà lắc đầu:
− Nếu được đám này thì quả là con Thiếu Lan tốt phước thật nhưng
liệu nó có sung sướng với một cuộc hôn nhân như vậy không? Tính tình
Công Nguyên kỳ lạ thật đáng ngại.
− Hương Giang à, em phải công nhận là đời sống riêng tư của Công
Nguyên chưa hề bị chỉ trích bao giờ.
− Đúng rồi! Điều đó không ai phủ nhận cả, nhưng dù sao cuộc hôn nhân
đầu tiên của chú ấy cũng đã là một thất bại chua chát rồi.
− Phương Nam là một con người không lý trí, một con búp bê tầm
thường và nhẹ dạ, với những cơn nổi hứng bất tử lại hay ghen, cứ
muốn xiá vào công việc của chồng, Phương Nam đã làm cho Công Nguyên
phẫn nộ vì tính chú ấy hết sức độc lập, và điều này mình phải công
nhận, chú ấy ích kỷ lắm.
− Phải, ích kỷ, anh nói đúng. Như cách chú ấy đối xử với đứa con
gái, không hề để ý đến nó gì cả. Còn tính hoài nghi, những thói
trịch thượng coi đời như cỏ rác cua chú ấy! Biết chú ấy che dấu
những gì sau ánh mắt, nụ cười, giọng nói duyên dánhg của chú ấy?...
anh à, nói em nghe, anh có tin một người vợ sẽ sung sướng khi chồng
minh được một lô đàn bà cuồng nhiệt bám sát và nịnh hót thường xuyên
không? Nhất là khi người ấy sẽ phải sống cuộc đời ẩn dật mà Công
Nguyên định dành cho nàng?
− Cố nhiên... cố nhiên rồi. Anh không bảo cuộc hôn nhân này hoàn
hao, nhưng em nghĩ cô bé kia có sung sướng khi lúc nào cũng thấp
thỏm lo âu cho cuộc sống ngày mai không? Lấy Công Nguyên, cô ta sẽ
giúp gia đình khá giả hơn, và sẽ sống yên ổn trong toà lâu đài vĩ
đại ở Arnelles, chỉ có việc chăm lo săn sóc một đứa bé mất mẹ cô ta
sẽ được hưởng sự xa hoa phú quí mà Công Nguyên dành cho vơ.
Bà Vũ Dương ngắt lời chồng bắng một cái hất đầu:
− Nếu tính tình con bé vẫn như xưa, thì có lẽ nó không sung sướng
khi hưởng những thứ đó đâu. Viễn ảnh làm mẹ bé Lãm Thúy sẽ lôi cuốn
Thiếu Lan hơn, vì nó đầy tình mẫu tử và rất thương yêu trẻ con.
− Tóm lại, em tính sao hả Hương Giang?
Vợ chàng suy nghĩ một lúc, đưa những ngón tay dài và thon lên vuốt
trán:
− Thật khó nghĩ ! Em thú thật với anh, chú ấy là người chồng đáng
sơ.
Vũ Dương bật cười:
− Em hãy nói điều đó với các cô đang ái mộ chú ấy đi! Cố nhiên bao
giờ chú ấy cũng tỏ ra là người tự chủ, vì chú luôn luôn làm người
khác phải nghe lời! Nhưng chú ấy là một người quí tộc nên anh tin
chác một người đàn bà đứng đắn và phúc hậu sẽ không bao giờ đau khổ
vì tính nết kiêu căng độc đoán đó đâu, vì sự thật chú ấy rất thẳng
thắn và đầy lòng bao dung.
− Và kỳ dị, và... khó hiểu, anh có công nhận vậy không? Giả dụ có
con gái em cũng không biết có dám gả cho chú ấy không cơ đấy. Nếu có
gả chắc em cũng sẽ lo lắng lắm.
− Ừ! Anh cũng vậy! Tuy nhiên anh có linh tính hình như tinh thần đạo
đức của Công Nguyên rất cao, khác hản bề ngoài. Tỉ dụ như em có thể
ngờ được là chú ấy yêu nước nhiệt thành không?
− Không, em tưởng chú ấy dửng dưng về chuyện đó chứ!
− Vậy mà chú ấy mới nói cho anh biết điều đó lúc nãy đấy. Và có thể
còn có nhiều bất ngờ kỳ thú khác nữa. Nhưng em quyết định thế nào về
Thiếu Lan.
− Chúng ta không có lý do nào chính đáng để cản ngăn dự định đó hết.
Có nhiều điều lợi cũng như có nhiều điều bất lợi. Với tình trạng
nghèo túng hiện tại, Thiếu Lan không thể nào lấy chồng được. Và một
ngày kia cả gia đình không còn bánh mì mà ăn nữa. Trong trường hợp
đó Thiếu Lan cần phải hy sinh để lấy chú ấy. Nhưng nếu nó là đứa mơ
mộng hoặc nếu nó đã mang những mơ ước xa vời của tuổi mới lớn, em sợ
nó sẽ đau khổ bên Công Nguyên. Nhưng có lẽ con bé đó chưa lúc nào
được thảnh thơi để mơ mộng đâu, và nó sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân vì
lý này, chấp nhận hy sinh và sống yên lành bên sự dửng dưng của
người chồng. Nếu như vậy , nó cũng sung sướng trong cuộc hôn nhân
này, chỉ cốt sao cho gia đình khỏi túng thiếu là được rồi, vì chú ấy
lúc nào cũng tỏ ra bao dung. Nưng có điều sẽ làm con Thiếu Lan khổ
tâm, đó là sự lãnh đạm về vấn đề tôn giáo của Công Nguyên.
− Trong các tác phẩm của Công Nguyên, lúc nào chú ấy cũng tỏ ra tôn
trọng lòng tin ngưỡng của kẻ khác, và chắc chắn vợ chú sẽ được tự do
theo tôn giáo nào tùy ý.
− Vâng, nhưng tất nhiên một người con gái ngoan đạo như Thiếu Lan sẽ
mong ước nhiều hơn thế chứ. Thôi, nếu chú ấy quyết định hỏi cưới con
Thiếu Lan thì gia đình nó sẽ hỏi ý chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ cho
họ rõ tất cả những ưu và khuyết điểm của chú ấy để họ tự quyết định
lấy.
− Phải, chỉ có vậy mới xong. Nhưng anh mong bà mẹ chồng sẽ không
ghen tức với người vợ trẻ tương lai này như trước kia bà đã thù ghét
Phương Nam vì cô ấy vừa đẹp vừa trưởng giả, lại giỏi ăn diện nữa,
toàn là những tật xấu không thể tha thứ được dưới mắt bà mẹ chồng
còn trẻ đẹp đó.
− Bà ấy không có lý do để ghen tức nếu Công Nguyên cư xử như đã
định. Khi mà bà không e ngại con dâu che khuất mình, và vẫn được đứa
con trai cưng của bà yêu qúi thì bà sẽ không làm khó dễ con dâu đâu.
− Vâng ngày mai ta sẽ gửi cho chú ấy tấm hình nhé? thôi khuya quá
rồi, em cố ngủ đi cho khỏe.
Vũ Dương hôn lên vầng trán cao đã hàn vài nếp nhăn của vợ rồi đi ra.
Đến cửa chàng chợt quay lại:
− Em à, anh nghĩ là Công Nguyên đã quá lạc quan nếu chú ấy tưởng
ràng có thể thuyết phục vợ chỉ nên yêu chồng vừa vừa thôi, phải
không em?
− Em cũng sợ vậy. Và chính điều đó làm em lo ngại cho con bé. Nhưng
mặt khác, cuộc hôn nhân này là một dịp may cho gia đình nó. Em chẳng
còn biết nghĩ sao nữa anh ạ Ông em họ kỳ lạ của anh làm em điên đầu
mất và chắc đêm nay em sẽ không chợp mắt nổi. Anh cứ gửi tấm hình
đi... Thật ra em cũng không rõ em mong gì: là chú ấy sẽ ưa hay không
ưa tấm hình đó.
Vũ Công Nguyên thong thả cầm bao thư trên chiếc khay do người hầu
cận đưa vào, thoáng nhận thấy nét chữ của Vũ Dương, chàng lơ đãng mở
ra đọc.
Chàng đang ngồi trong phòng làm việc, một căn phòng rộng lớn trang
hoàng toàn những đồ đạc của thời vua Louis XV thật sang trọng qúi
phái, chứng tỏ chủ nhân toà nhà có óc thẩm mỹ rất tinh tế, không một
nhà nào ở Ba Lê có thể sánh kịp với ngôi nhà này. Chính đây là nơi
cư ngụ cổ kính và sang trọng cua tổ tiên Công Nguyên, nay được chàng
sửa đổi lại đôi chút cho tân tiến hơn tuy vẫn giữ được vẻ quí phái
cũ. Đầu tiên, ngôi nhà này là sở hữu của một vị lãnh chúa uy quyền
người Áo, anh em họ với cha cua chàng. Vị lãnh chúa này đã để lại
tất cả gia tài gồm nhà cửa và hàng triệu quan nên chàng vốn đã giàu
lại càng giàu thêm và bây giờ thì chàng có thể làm bất cứ điều gì
chàng muốn vì chàng có tiền. Nhưng chàng vẫn luôn luôn tỏ ra khó
hiểu đối với mọi người. Vũ Dương và vợ đã phải tuyên bố là chưa hề
thấy một người nào kỳ lạ như vậy! Bạn bè thân thiết cũng như các em
gái cuả chàng, và ngay cả mẹ chàng, người được chàng kính trọng bằng
một tình cảm thâm sâu nhưng lạnh lùng, tất cả đều xem chàng như một
con người không thể hiểu nổi vì bản tính chàng mang nhiều tương phản
quái dị Chẳng hạn chàng là một người kiêu căng sống giữa nơi phồn
hoa đô hội, luôn luôn theo thời trang và được giới trẻ qúi phái bắt
chước y hệt cách ăn mặc đi đứng, vậy mà hai nam trước đây, chàng
cũng chính là người đã thực hiện cuộc hành trình hiểm nghèo qua một
phần đất hoang vu bên Trung Hoa. Và chàng đã tỏ ra khí phách nhất,
hăng say nhất không hề biết cực khổ, trong lúc các bạn đồng hành của
chàng đều mệt lả. Cũng như ngày hôm qua, Vũ Dương đã kinh ngạc tìm
thấy nơi con người trưởng giả đa nghi ấy một lòng yêu nước nhiệt
thành.
Các bà các cô bao quanh chàng cuồng nhiệt, nhưng đến nay, chưa ai
được chàng đáp lại tiếng gọi của họ Chàng dửng dưng để mặc cho họ
hâm mộ, và đôi khi, chàng còn đùa cợt làm bộ chú ý đến một bà nào đó
khiến các bà kia nổi ghen dữ dội.
Lâu lâu chàng cũng ve vãn một cô, nhưng không bao giờ lâu quá một
mùa. Bạn bè biết ngay là chàng đã tìm thấy một mẫu người mới đáng
được nghiên cứu để viết sách, và nhân vật đó qủa nhiên được mô tả
chính xác trong cuốn tiểu thuyết sau đó của chàng. Chỉ bằng một câu
trong lời nói hay trên giây viết, chàng đã châm biếng một cách tế
nhị và cay độc tất cả những sự yếu đuối, khôi hài của người khác, và
ai ai cũng sợ những câu diễu cợt sâu sắc của chàng vì những kẻ tự
tin nhất cũng phải bối rối. Riêng đối với các bà thì chàng chỉ diễu
cợt thật nhẹ nhàng tao nhã.
Chính vì tính chất đặc biệt đó mà bà Vũ Dương thấy chàng là một con
người đáng ngại.
Chàng chăm chú nhìn bức hình lấy từ trong bao thư ra, và đúng như Vũ
Dương đã mô tả, đó là một cô bé khoảng mười lăm tuổi, hơi gầy, những
đường nét chưa được rõ rệt, đôi mắt mở lớn trang nghiêm. Một làn tóc
dầy phủ xuống vầng trán cô bé phảng phất một chút suy tư.
− Một bức hình không có nghĩa lý gì, nhất là một bức hình của một cô
bé như thế này. chàng lẩm bẩm nói - Dù sao, vẻ mặt coi cũng được.
Đôi mắt thật đẹp và đó là điều cốt yếu cho một gương mạt. Để hôm nào
mình lại đó coi xem sao.
Odin, con chó săn màu hung của chàng đi lại gần chàng và e dè đặt
chiếc mõm dài lên đầu gối chủ, chàng lơ đãng đưa tay vuốt đầu nó.
Bên cạnh là thằng mọi nhỏ qùi dưới chân chàng. Thằng nhỏ này chàng
đã mua ở một chợ bán nô lệ và đem nó từ Phi Châu về đây và nuôi nó.
Dường như chàng xem đứa bé như một con vật nhỏ dễ thương, và chàng
thích nó. Chính nó khiến căn phòng làm việc xa hoa của chàng càng
thêm vẻ đặc biệt
Một người hầu bước vào thưa:
− Thưa, có bà Nam Tước Dương Thiện xin yết kiến ngài a.
− Cho vào!
Đặt bức hình lên bàn, chàng đứng dậy. Thằng mọi con lủi vội vào một
góc phòng trong khi chủ nó lững thững bước ra gặp bà khách.
Đó là một người đàn bà trẻ, tóc vàng, thân hình mảnh mai nhỏ bé, ăn
mạc thật quí phái, tân thời. Đôi mắt xanh mầu da trời hơi ngả màu
xanh lục của nàng chợt sáng lên khi thấy chàng, và nàng vội vàng sốt
sáng đưa tay ra cho chàng.
− Em cứ lo ngại sợ anh đi vắng, vì em rất cần gặp anh hôm nay! Em
muốn xin anh một đặc ân.
Vương Mỹ Lệ là bạn từ thời thơ ấu của Công Nguyên và cũng là bạn của
vợ chàng, bên ngoại của nàng còn có họ hàng xa với dòng họ Vũ. Kém
chàng hai tuổi, Mỹ Lệ đã cùng chơi đùa với chàng khi còn nhỏ. Thưở
niên thiếu, họ đã cùng đi ngựa, cùng chơi những trò thể thao mà
chàng thích. Mỹ Lệ là người ái mộ chàng nhiệt thành nhất. Chàng dư
biết điều đó nhưng cứ tảng lờ như không, và Mỹ Lệ hồi đó tưởng có
thể chết đi vì tuyệt vọng khi hay tin chàng lấy con gái của Quận
Công Cao Viễn. Ít lâu sau, trước sự hối thúc của gia đình, nàng chấp
nhận lấy Nam Tước Dương Thiện mà nàng không hề yêu thương. Ba năm
sau, nàng trở thành góa phụ gần bại sản.
Năm sau nữa, vợ Công Nguyên từ trần. Mỹ Lệ lại hy vọng trở lại Càng
ngày càng si mê chàng, Mỹ Lệ tìm đủ mọi cách gặp gỡ chàng, o bế
chàng bằng những câu tán tụng xa xôi, làm những cử chỉ điệu bộ vừa
đỏm dáng vừa khiêm tốn mà nàng chắc một nguời đàn ông kiêu ngạo như
Công Nguyên không thể thờ ơ được.
Nhưng chỉ tốn công vô ích! Chàng không hề rung động, chàng vẫn dành
cho nàng, như tất cả những người đàn bà khác, một sự lịch thiệp hơi
diễu cợt, hơi khinh mạn, hơi sấc xược nói theo những kẻ hay hờn giận
nhất. Riêng đối với Mỹ Lệ chàng chỉ đặc biệt thêm một chút thân mật
vì tình bạn đã có từ thời thơ ấu.
− Một đặc ân? Đặc ân gì vậy Mỹ Lệ?
Chàng vừa nói vừa chỉ cho người đàn bà chiếc ghế bành trước mặt.
Nàng ngồi xuống trong tiếng xột xoạt của chiếc áo tợ Nàng hất ra sau
chiếc khăn quàng cổ bằng lông thú, nàng nhìn quanh gian ph`ong tráng
lệ quen thuộc bằng con mắt thích thú trước khi quay sang Công
Nguyên.
− Đó là một điều em ước ao hết sức. Anh sẽ không nỡ từ chối em chứ?
Chàng bật cười:
− Nhưng phải biết là em muốn gì cơ chứ?
− Câu chuyện như thế này: tháng tới bà Lan Thuyên sẽ tổ chức một hội
chợ từ thiện và sẽ có chương trình văn nghệ Vì vậy em có dự định táo
bạo đến xinh anh cho em một vở kịch ngắn thôi! Chỉ cần vậy, hội chợ
chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành công.
− Không được, Mỹ Lệ ạ, mong em đừng buồn.
− Nhưng... Vì sao vậy anh?
Đôi lông mày của chàng khẽ cau lại. Chàng không thích bị ai cật vấn
mình, và chàng co thói quen không thay đổi những gì đã quyết định.
− Anh nhắc lại là không thể được. Chàng lạnh lùng nói - Em có thể dễ
dàng nhờ người khác và hội chợ sẽ không vì anh mà không thành công
rực rỡ đâu!
− Khác hẳn chứ anh! Chúng em sẽ bị đè bẹp nếu không có tên anh trong
chương trình. Vở kịch ngắn mà anh cho trình bày năm ngoái đó, hay
biết bao!
− Vậy thì anh cho phép anh đem trình diễn lại vở đó lần nữa đấy.
− Nhưng em muốn có một cái gì mới lạ kià!... Một tác phẩm anh sẽ đạc
biệt dành riêng cho... chúng em.
Chàng khẽ nở một nụ cười châm biếm:
− À! Một cái gì làm riêng cho “em”. Chàng nhấn mạnh chữ “em” trong
khi tia nhìn diễu cợt của chàng khiến đôi mắt xanh cầu khẩn của Mỹ
Lệ hơi hạ xuống - Như vậy lòng tự cao của em sẽ được thỏa mãn, phải
không Mỹ Lệ? Em có thể tuyên bố với mọi người là: <>.
Ngước mắt lên, Mỹ Lện nói bằng một giọng ấm áp, nồng nàn:
− Vâng, em muốn anh viết cho em, anh a.
Đôi mắt xanh thẫm quyển rũ và oai nghiêm nhìn sững nàng trong vài
giây. Người đàn ông ý thức được tất cả uy quyền của mình, có vẻ
thích thú trước sự cầu khẩn của người đàn bà.
Nhếch mép cười châm biếng, chàng lạnh lùng nói:
− Em không nên đòi hỏi nhiều quá, Mỹ Lệ ạ Anh nhắc lại một lần cuối
là anh không thể thỏa màn điều mong ước ấy. Em hãy nhờ người khác,
họ sẽ sẵn sàng giúp em. Anh bận lắm.
Gương mặt Mỹ Lệ thoáng một nét cau, nàng thở dài:
− Thôi thì đành vậy! Dù sao em cũng đã hy vọng là... Thôi, anh tha
lỗi cho em đã đến quấy rầy anh bữa nay.
Mỹ Lệ đứng lên sửa lại khăn choàng và chợt nhìn thấy bức hình trên
bàn. Một chút lo âu thoáng trên nét mặt nàng, và có lẽ chàng cũng
nhận thấy điều đó.
− Trái lại, anh rất thích khi được tiếp em. Chàng nhã nhặn nói - Tối
nay em có tới dự buổi dạ vũ ở Toà Đại Sứ Anh không?
− Có chứ, anh có thể nhảy với em một bản tối nay không?
− Được, nhưng anh nói trước là anh sẽ đến muộn đấy.
− Không sao, em sẽ đợ anh.. và em muốn xin anh thêm cái này, một
trong những bông hoa tuyệt đẹp mà anh có kia kià. Ồ! Em không hiểu
các chú làm vườn của anh ở Cannes và Arnelles làm thế nào mà có được
những tuyệt phẩm như vậy?
Chàng lấy một bông hoa trồng ở Sevres để trên bàn, một bông cẩm
chướng vĩ đại mầu vàng lợt, và trao cho Mỹ Lệ Người thiếu phụ vội gỡ
bó hoa đông thảo cài trên áo khoác ngoài và thay vào bông cẩm
chướng. Nàng nghĩ lát nữa, bông hoa này sẽ khiến các bạn nàng ghen
tức , và nó sẽ được ép vào một quyển sách nàng yêu thích. Tình yêu
khiến người đàn bà hay giận hờn và nhẹ dạ của thế kỷ hai mươi này,
trở nên đa cảm, và nàng sẽ không ngừng ngắm nghía, có thể nàng sẽ
hôn lên bông hoai đó nữa.
Vừa cài bông hoa vào áo, Mỹ Lệ vừa băn khoăn liếc nhìn tấm hình.
Chàng tiễn nàng ra cửa rồi quay vào phòng làm việc. Cầm chiếc hình
lên ngắm nghía một lúc lâu. “Chắc nàng thanh nhã lắm”. Chàng nghĩ.
“Điều đó đủ rồi. Những gì nàng còn thiếu sót, mình sẽ đào tạo cho
nàng theo đúng ý mình. Cần nhất là nàng phải nhu mì và thông mình”.
Chàng cầm bó hoa đông thảo mà Mỹ Lệ không biết vì vô tình hay cố ý
đã bỏ quên trên bàn, ném đi.
Dựa vào thành ghế chàng mỉm cười.
CHƯƠNG 2
Cùng lúc đó tại nhà Vũ Dương đang tiếp đón bà Hầu Tước góa phụ, mẹ
của Công Nguyên. Vũ Dương phải cáo lỗi dùm vợ, vì bị một cơn đau
thần kinh bất ngờ, nên không tiếp khách được.
Mẹ Công Nguyên nói:
− Tối qua không gặp bà trong buổi dạ tiệc nên hôm nay tôi đến thăm
xem bà đã khá chưa.
Vũ Dương ngỏ lời cám ơn, nhưng nghĩ thầm “không biết bà muốn gì
đây?” vì bà Hầu Tước đẹp và lạnh lùng này chẳng mấy khi bận lòng vì
người khác.
Sau khi trao đổi một vài câu xã giao, bà goá phụ chợt hỏi:
− Anh Dương à, anh có quen biết một cô gái nào giòng dõi qúi tộc ở
nhà quê, đứng đắn giản dị để làm một người vợ tốt và một người mẹ
hiền không?
Vũ Dương hơi chớp mắt sau cặp kính:
− Một người mẹ tốt và một người vợ hiền? Nhờ trời cho tôi quen biết
rất nhiều cô thích hợp với vai trò đẹp đẽ đó.
− Thế ha? Nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Anh Dương à, gần đây
Công Nguyên có nói với tôi ý định muốn tái hôn của nó. Nhưng nó cần
một người đan` bà trẻ khác hẳn con Phương Nam đáng thương kia. Anh
biết tính nó đấy, ai muốn chiếm lòng thương yêu của nó thì chỉ tốn
công vô ích. Nó chỉ muốn lấy vợ để nối dõi tông đường và cho Lãm
Thúy một người mẹ, vì thế nó không cần một cô gái trưởng giả hay học
thức uyên thâm...
− Vâng, tôi biếc chú ấy rất ghét loại đàn bà đó.
− Người con gái trẻ đó sẽ phải chịu sống suốt năm ơ? Arnelles, chăm
sóc đứa bé yếu đuối đáng thương và không bao giờ được xâm phạm đến
tự do của chồng. Điều cần nhất là nàng phải khá thông minh vì nó sẽ
không bao giờ chịu được một người quá ngu đần đâu.
− Tôi hiểu... thông minh trung bình... xinh đẹp?
Một chút diễu cợt kín đáo thoáng qua dôi mắt xanh lợt của Vũ Dương
khi chàng nói câu này và liếc nhanh bà Hầu Tước goá phụ lúc nào cũng
thật đẹp và trẻ trung, dù bà đã có nhiều cháu.
Đôi môi mỏng của bà khẽ nhếch lên:
− Không, cần nhất là đừng xinh đẹp. Bà vội vã nói - Vì như vậy cô ta
sẽ thích đỏm dáng, đó là điều mà thằng con tôi không chấp nhận.
Nhưng nó cũng không muốn lấy một đứa xấu như ma.
Trong giọng nói bà có một chút gì như tiếc rẻ. Ánh mắt Vũ Dương càng
trở nên tinh quái:
− Cố nhiên! Xấu qúa mà đi bên một người chồng như Công Nguyên thì
thật là quái đản. Chàng cười nói - Tôi hiểu bà muốn gì... à không
tôi muốn nói Công Nguyên muốn gì. Nhưng tôi cần cho bà rõ là hôm qua
chú ấy mới nói chuyện với tôi về việc này và tôi đã giới thiệu cho
chú ấy một người con gái trẻ co nhiều hy vọng như ý chú ấy muốn.
Bà vội hỏi:
− Vậy à! Ai đó?
Vũ Dương kể lại những gì chàng đã nói với Công Nguyên về Thiếu Lan.
Bà Hầu Tước goá phụ chăm chú nghe một cách bồn chồn nóng nẩy:
− Anh có bức hình nào của cô ta không?
− Sáng nay tôi đã gửi cho chú ấy bức hình rồi. Tuy nhiên, hình đó đã
xưa từ ba năm nay rồi.
− Dù sao, ta cũng có thể dựa vào đó mà suy đoán một chút it'...
− Vâng, bà có thể bảo chú ấy đưa cho bà coi.
Mặt bà goá phụ bỗng thoáng buồn:
− Công Nguyên rất ghét ai xen vào công việc riêng tư của nó. Nó đã
không nhờ tôi kiếm dùm vợ, nên tôi xin anh đừng kể lại việc tôi đến
đây gặp anh. Tuy nhiên tôi cũng mong nó lấy vợ, vì Lãm Thúy... và
tôi e sợ nó sẽ làm một cuộc hôn nhân giống lần đầu. Có biết bao
nhiêu cô gái đỏm dáng khéo léo!... Như hôm qua, người ta đã chỉ cho
tôi thấy cô Mỹ Lệ cứ bám sát bên nó.
Vũ Dương mỉm cười:
− Bà hãy yên tâm, chú ấy không dễ siêu lòng bởi một cô gái đỏm dáng
đâu. Phải công nhận là chú ấy có một trí óc thật minh mẫn nên những
thủ đoạn điêu luyện nhất của các cô cũng không làm chú lầm lẫn được.
Cô Mỹ Lệ đáng thương kia chỉ mất thời giờ vô ích mà thôi, và điều
quan trọng hơn là cô đã đánh mất phẩm cách của mình, thật buồn mà
thấy một người đàn bà như vậy! Dĩ nhiên tôi không bao giờ muốn Công
Nguyên có một người vợ như thế đâu.
Bà Hầu Tước vừa cười vừa đứng lên:
− Cũng không hẳn là cô ta ngu đâu. Ngoài sự si mê Công Nguyên ra, cô
ta còn muốn trở thành bà Hầu Tước trong lúc cô ta gần như bại sản
này. Kể ra cũng là một ước vọng khôn ngoan đấy chứ!... Này, anh
Dương à, còn cô gái nghèo khổ của anh, liệu cô ta có trở thành như
vậy nếu cô lấy Công Nguyên không?
− Đứa bé khốn khổ ấy à! Cô ta không biết gì là trưởng gỉa, và có lẽ
cũng chẳng biết cách ăn mặc nữa.
− Ồ! Điều đó không cần thiết!... Nó sẽ phải sống ở nhà quê mà!
Vũ Dương ranh mãnh nhìn bà và trả lời với một sự dịu dàng tinh quái:
− Phải! Lẽ tất nhiên điều đó không quan hệ chút nào... ! Không một
chút nào!
Và tiễn bà ta ra cửa, chàng còn lập lại:
− Điều đó không quan hệ chút nào, phải không thưa bà?
Tuyết rơi phủ đầy sân toà nhà miền Hauts Sapins che khuất dưới tấm
thảm trắng tinh khiết những viên gạch lát bể nát, những mái ngói
xiêu vẹo, cũng như sự già nua trên gương mặt những pho tượng dựng
trên các cửa sổ cao.
Thiếu Lan đi đi lại lại ngoài sân khiến lớp tuyết sột soạt dưới đôi
guốc bé nhỏ. Nàng đem quần áo mới giặt từ một ngôi nhà loang lổ cũ
nát vào trong bếp. chiếc áo phủ ngoài bằng vải thô màu xanh đã cũ
không che dấu được dáng đi thật uyển chuyển. Qủa vậy, Thiếu Lan có
dáng người cao vừa phải và thật cân đối. Chiếc nón chùm trên đầu che
khuất khuôn mặt nàng, nhưng ngay trong khi làm những công việc nội
trợ, nàng vẫn có những cử chỉ duyên dáng tự nhiên ít ai sánh kịp.
Nàng chợt đứng lại giữa sân khi thấy một em gái nhỏ hiện ra trên
ngưỡng cửa. Nàng hỏi:
− Bảo Khanh, em cần gì vậy?
− Anh Đạt nói đến giờ ăn rồi chị Ơi.
Giọng nói nhỏ bập bẹ làm nàng bật cười. Bé gái nói tiếp:
− Ba đang bực vì không tìm thấy chía khóa phòng đựng sách cũ.
Thiếu Lan thò ngay tay vào túi áo:
− Đúng rồi, chị quên để chìa khoá lại chỗ cũ! Lại đây mà lấy này, bé
ơi!
Đứa bé bước xuống và tiến lại với những bước nhanh và ngắn. Nó lấy
chià khóa trong tay Thiếu Lan rồi vẫn đứng im, hơi lo lắng nhìn chi.
Nàng hỏi:
− Sao em còn đợi gì nữa!
− Nhưng... anh Đạt rất muốn ăn! Chị ạ!
Thiếu Lan thốt ra tiếng cười thật trẻ trung tươi mát:
− Và cả cô Bảo Khanh cũng muốn ăn, phải không? Thôi vào nhà đi, năm
phút nữa là chị xong ngay. Nhớ đừng đánh mất chià khoá nhé!
Nàng cúi xuống kéo lại chiếc áo rơi tuột khỏi vai đứa nhỏ. Cử chỉ
này khiến chiếc nón choàng của nàng rơi xuống. Lúc đó, một tia mặt
trời xuyên qua những đám mây xám nhạt bao phủ bầu trời, soi sáng
gương mặt với những đường nét thật thanh tú, một làn da tuyệt trắng
với một làn tóc nâu vàng mềm mại gợn sóng.
− Chị Ơi, có ông vào nhà kià!
Bảo Khanh đưa ngón tay nhỏ chỉ ra phiá hàng rào. Thiếu Lan quay
nhanh vễ phiá đó, nàng thấy một người dàn ông trẻ tuổi, cao lớn và
hoàn toàn xa lạ đứng sau hàng rào.
Cùng lúc ấy, người khách lạ rung chuông.
Cô gái trẻ muốn bước vào nhà để cất quần áo. Nhưng không, nàng không
thể bắt người khách lạ kia chờ đợi giữa mưa tuyết. Nàng tiến về phiá
hàng rào vơ"i giỏ đồ giặt trên tay, cố kéo lại cái nón choàng.
Người đàn ông rẻ chào hỏi:
− Thưa cô, đây có phải là nhà của công Mạc Giao ? Hauts Sapins
không?
Thiếu Lan vừa tra chià khóa vào ổ để mở cửa, vừa trả lời là phải.
− Ông ta có thể tiếp tôi được không? Bá Tước Vũ Dương nhờ tôi đến
đây...
Gương mặt trang nghiêm và hơi nhút nhát của Thiếu Lan chợt sáng lên:
− Thế ạ! Ông Vũ Dương là một người bạn thật tốt của gia đình chúng
tôi. Mời ông vào.
Người đàn ông theo nàng qua sân. Đôi mắt xanh sắc sảo của người đàn
ông nhìn nàng soi mói như muốn ghi nhớ từng cử chỉ của nàng.
− Bảo Khanh!
Thiếu Lan gọi. Nhưng cô bé nhút nhát đã trốn mất. Thiếu Lan quay lại
phiá khách:
− Thưa ông, mời ông lên. Nàng vừa nói vừa chỉ bậc tam cấp lung lay
đã được tuyết che đậy vẻ tồi tàn - Tôi cất quần áo rồi trở lại đây
ngay.
Người đàn ông trẻ bước lên bậc tam cấp vào một hành lang rộng có
tường toàn đá xám, chỉ được trang hoàng bằng một vài chiến công kỷ
niệm của những cuộc đi săn cũ, hai hay ba chiếc ghế và chiếc rương
bằng cây sồi đã mòn...
"Đúng là sự khốn cùng". Chàng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn quanh, vừa cởi
nhanh chiếc áo choàng sang trọng đang mặc trên người ra để lên trên
một cái rương.
Thiếu Lan trở lại, không còn cái áo khoác và chiếc nón cũ kỹ nữa.
Nàng mời khách lạ vào một phòng khách rộng lớn đơn sơ, chỉ có vài đồ
đạc cổ xưa khá đẹp và một bức tranh của một lãnh chúa thế kỷ 16 mang
những huy hiệu đã mờ nhạt theo thời gian. Đó là tất cả những tàn
tích của một thời xa xưa huy hoàng.
− Thưa ông, xin ông cho biết quí danh.
Thiếu Lan ngước nhìn ông khách và hỏi, đôi mắt nhung nâu thật to và
sâu, đẹp chưa từng thấy với một vẻ vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng lạ
lùng cho thấy tâm hồn trong sạch và trang nghiêm của nàng.
− Tôi là Hầu Tước Vũ Công Nguyên, thưa cô!
Nàng khẽ giật mình sửng sốt và hơi đỏ mặt. Chàng đọc được sự ngạc
nhiên tột độ, gần như ngờ vực trong ánh mát nàng. Hẳn cô gái trẻ
tỉnh lẻ đó không biết gì về giới thượng lưu này cũng đã nghe tiếng
tăm chàng và kinh ngạc tự hỏi một người như vậy đến Hauts Sapins làm
gì?
Nàng bước đi, dáng điệu tha thướt duyên dáng. Chàng tiến lại cửa sổ,
nhìn ra khu vườn lúc đó chỉ còn là một thảm tuyết bao la. Chàng đứng
lặng nhìn trong giây lát ánh mặt trời lấp lánh trên tấm áo trắng của
các cây tùng bách.
"Ông anh ho. Vũ Dương của min`h thật tức cười với tấm hình từ ba năm
trước". Chàng vừa nghĩ vừa mỉm cười diễu cợt "Ta không muốn sắc đẹp
thì lại gặp ngay một cô tuyệt đẹp. Sẽ có biết bao cô gái thượng lưu
thèm muốn sự bình dị tự nhiên, vẻ sang trọng quí phái của cô bé tỉnh
lẻ bị bỏ quên giữa tuyết và các cây thông này. Ăn mặc thì vụng về và
phải gánh vác những công việc nội trợ khó nhọc này, nhưng nàng có vẻ
ngoan ngoãn và nhất định đôi mắt kia không bao giờ biết nói dối...
lại thêm một cuộc nghiên cứu tâm lý đáng chú ý cho mình!"
Chàng quay lại khi nghe tiếng mở cửa. Một người đàn ông cao lớn, gày
nhưng thanh nhã với mái tóc muối tiêu bước vào. Mặt ông ta cũng lộ
vẻ ngạc nhiên nhưng hân hoan rõ ràng.
− Thưa ông, ông thật có hảo ý... đến đây trong khi trời lạnh gía thế
này!
Sự kinh ngạc làm ông ta thành hơi cà lăm. Chàng giả như không nhận
thấy điều này, trình bày lý do cuộc viếng thăm bằng vài câu lịch sự
rồi đưa chủ nhân bức thư của Vũ Dương.
Trong khi ông Mạc Giao đọc thư, chàng kín đáo quan sát ông. Gương
mặt thật linh động với những đường nét thiếu cương nghị chứng tỏ ông
là một người hoang phí không thể cải hóa, một tâm hồn ủy mỵ nhưng
muốn gì làm nấy, điều này đã đưa đến sự bại sản ma `không có can đảm
tìm cách khôi phục lại.
Đọc xong lá thư ông nói:
− Ông bạn Vũ Dương của tôi thật đã có ý kiến hay tuyệt khi nhớ lại
các biên niên sử xưa của chúng tôi... khiến chúng tôi vô cùng hân
hạnh được đón tiếp một người như ông. Rất tiếc tôi không còn là
người tỉnh thành, nhưng tôi cũng rất rõ địa vị cao sang của ông...
Mời ông ngồi chơi! Tôi rất ân hận phải tiếp đãi ông trong phòng
khách lạnh gía này...
Qủa là lạnh, chàng hối tiếc đã cởi chiếc áo choàng ra khi mới bước
vào.
Ông Mạc Giao tiếp:
− Ông cho phép... Chúng ta sẽ qua phòng bên, tôi sẽ rất sung sướng
được giới thiệu ông với vợ tôi và được mời ông một tách trà. Đứa con
gái lớn của tôi sẽ đi tìm cuốn biên niên sử đó, chính nó biết rõ
những đồ vật cổ xưa này chứ còn... thú thật với ông, tôi không để y
'đến bao giờ.
− Vâng thế thì còn gì bằng, thưa ông, tôi rất hân hạnh được yết kiến
bà Mạc Giao.
− Vậy ông cho phép tôi vào báo trước cho nhà tôi.
Ông đi ra rồi quay vào ngay mời khách theo mình. Họ đi qua một hành
lang dài và bước vào căn phòng nhỏ chỉ có một vài đồ đạc bằng gỗ bồ
đào được gìn giữ kỹ lưỡng trên những tấm thảm cũ kỹ. Những cành ô rô
và chùm gởi lủng lẳng trong những cái giỏ đơn sơ treo trên tường.
Vài con chim líu lo trong cái lồng tồi tan bên cửa sổ. Ngọn lửa bập
bùng trong chiếc lò sưởi bằng đá xám to lớn khiến căn phòng trở nên
ấm áp dễ chịu.
Một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi đang nằm trên chiếc ghế dài ọp
ẹp cạnh lò sưởi. Gương mặt lờ đờ, tia nhìn âu sầu mệt mỏi, bà bắt
tay khách và mệt nhọc thốt ra một lời chào khả ái.
Ông Mạc Giao vội vã đưa cho khách chiếc ghế bành tốt nhất, bỏ ra tìm
cô con gái rồi lại quay vào ngay, để tiếp khách, ông không muốn bỏ
phí một phút nào cuộc viếng thăm quí báu này. Ông hỏi chuyện về Ba
Lê, về những hội hè, lạc thú. công Nguyên có thể đọc trong đôi mắt
người đàn ông năm mươi tuổi đó, đôi mắt cùng mầu nhưng khác xa mắt
Thiếu Lan, sự luyến tiếc vô vàn cuộc sống tầm phào khi xưa của ông.
Một đứa bé gái khôngảng mười bốn mười lăm, mảnh khảnh và xanh lướt,
nhưng nét mặt thông minh.
Hôm nay là ngày cọ rửa nhà cửa ơ? Hauts Sapins. Trong căn bếp rộng
lớn có trần hình vòng cung, Thiếu Lan chăm chú làm việc, trong khi
Bảo Thục và Trọng Đạt, hai đứa sinh đôi có bộ tóc vàng óng, đang đùa
giỡn ở góc phòng bên cạnh vú Chín, người tớ già duy nhất của gia
đình Mạc Giao đang ngồi nhặt rau làm cơm chiều.
Vầng Trán đẹp của Thiếu Lan thỉnh thoảng nhíu lại. Vừa làm việc nàng
vừa nhẩm tính những chi tiêu của tháng trước. dù đã cố gắng cần kiệm
đến mức tối đa, nhưng số tiền này cũng đã vượt quá số vốn khiêm tốn
của cô gái trẻ. Qủa vậy, ông Mạc Giao luôn luôn đòi hỏi cho mình
những bữa ăn thịnh sọan, rượu, thuốc lá... và đến hôm nay Thiếu Lan
áy náy thấy mình đã phải nợ nần. Những món nợ đó tuy chẳng là bao
nhưng cũng làm nàng lo âu vì từ trước tới nay nàng đã cố gắng hết
sức để giữ thăng bằng cán cân chi phó trong gia đình.
Thêm vào đó, sau cuộc viếng thăm của Công Nguyên, cha nàng càng trở
nên khó khăn, cau có hơn trước nhiều. Ông bố gìa trở nên cay nghiệt
khi thấy chàng trai trẻ được ưu đãi cả về tài năng lẫn gia sản đó đã
có thể hưởng tất cả lạc thú mà ông thèm muốn. Hơn nữa, từ vài ngày
nay, ông có vẻ lo âu buồn bã và Thiếu Lan lo lắng không biết có phải
vì tình trạng tài chính của gia đình đã suy sụp không?
− Ông phát thư vừa đi qua, chị có một lá thư của Nguyệt Anh đây này.
Khuê Tú bước vào bếp nói -Và ba cũng có một bức thư mầu xám nhạt
thật đẹp từ Ba Lê, phong bì có in hình chiếc vương miêng nhỏ của Hầu
Tước. Chắc của ông Công Nguyên hôm trước, chị nhi?
− Làm sao biết được, sao em tò mò vậy?
Cuộc thăm viếng ngắn ngủi của Vũ công Nguyên đã để lại một kỷ niệm
khó quên cho cả gia đình Mạc Giao, chỉ có Thiếu Lan vì quá bận rộn
với công việc nên không còn thì giờ để nghĩ tới người khách lạ đó
nữa.
Nàng mở phong thư của người bạn gái hàng xóm cũ mà Khuê Tú mới đưa
vào.
− À, Nguyệt Anh lấy chồng!
− Lấy ai vậy, hở chị?
− Một luật sư ơ? Dijon, Hoài Vũ. Nguyệt Anh nói anh ta là một người
đàn ông rất đứng đắn, ngoan đạo và gia giáo.
− Nhưng không thuộc giới quí tộc. Khuê Tú khẽ nhún vai.
− Cần gì điều đó, miễn tử tế là được rồi. Nguyệt Anh có vẻ sung
sướng lắm.
− Còn chị, chắc chị không định lấy một ngừi nhà quê thô tục chứ?
− Có thể lắm, nếu ngườ ấy có học và hiểu biết, yêu thương chi. Khuê
Tú ơi! Cần nhất là cái tính tình còn những cái phụ khác thì không
nên đoì hỏi quá... Những người con gái nghèo khổ như chúng ta đừng
nên mơ mộng nhiều về những chuyện này.
Thiếu Lan mỉm cười tư lự, trong khi Khuê Tú nói:
− Tại sao lại không nhi?
Rồi cô bé quay một vòng và tiến tới trước mặt vú Chín hỏi:
− Vú ơi, chúng tôi sẽ lấy ai hả vú?
Bà lão ngừng tay, gương mặt nhăn nheo buồn rầu và nghiêm trang nhìn
Khuê Tú:
− Còn coi xem.. Vả lại cô sống thế này còn sướng gấp mấy lần hơn là
phải đeo gông vào cổ. Cũng như Thiếu Lan nên ơ? Hauts Sapins, tuy
nơi này không bao giờ có hoa hồng cả. Hôn nhân là sự khốn cùng...
Đúng thế đó, cô bé cưng của tôi ơi!
Bà Trang trọng nói và đưa tay chi? Thiếu Lan.
Thiếu Lan khẽ lắc đầu nói:
− Thường thì đúng vậy... Nhưng vú ạ, mỗi người một số mệnh không
tránh được đâu.
− Phải thế rồi, vú chỉ toàn nói những chuyện gì đâu ấy thôi. Khuê Tú
thêm vào - Chúng tôi sẽ lấy chồng, sẽ hạnh phúc, sẽ sung sướng, và
vú thì sẽ mãi mãi ở đây với sự bi quan của vú. Bộ vú không tin là
chi. Thiếu Lan xinh đẹp của tôi có thể lấy một ông hoàng sao?
Vú Chín bỏ con dao xuống, khoanh tay lại và ngước đôi mắt đa ~loà vì
tuổi tác, nhìn Thiếu Lan:
− Cô bé đáng yêu của vú, vú sẽ thương hại con suốt đời nếu có một
người đàn ông nào cưới con chỉ vì cái sắc đẹp này, vì như thế khi
nhan sắc tàn phai, con sẽ bị bỏ rơi. Con không đáng bị như vậy,
Thiếu Lan à, vì tâm hồn của con còn cao đẹp hơn cả gương mặ của con
nữa.
Những câu nói đó thật tuyệt diệu khi được thốt ra từ miệng người tớ
già, suốt ngày lầm bầm và hay gắt gỏng, phê bình các cô chủ hơn là
khen tặng. Thiếu Lan và Khuê Tú ngạc nhiên nhìn bà. Quay về phiá
Thiếu Lan, bà trịnh trọng nói:
− Thiếu Lan ơi! Vú hứa sẽ cầu nguyện cho con.
Vú cầm lấy con dao, tiếp tục công việc đang làm dở.
Khuê Tú đi ra, Thiếu Lan trở lại với việc làm sau khi đọc nhanh qua
bức thư của cô bạn cũ. Chợt cánh cửa bật mở, ông Mạc Giao xuất hiện,
mặt đỏ rần đầy cảm xúc...
− Lên đây, lên đây mau Thiếu Lan, ba có chuyện muốn nói với con.
Thiếu Lan lo lắng hỏi:
− Chuyện gì thế hả ba?
Ông kéo nàng về phòng khách, không nói một câu. Nàng thốt bật lên
một tiếng la lo sợ khi thấy mẹ nằm như bất tỉnh trên chiếc ghế dài.
− Ồ! Không sao đâu!... Đó là vì mẹ mừng quá đấy thôi! Ông Mạc Giao
nói khi thấy Thiếu Lan cuống cuồng chạy lại phiá mẹ - Một biến cố
thật bất ngờ, thật khó tin, thật...thật...
− Chuyện gì hở ba? Thiếu Lan vừa hỏi vừa cho mẹ ngửi lọ dầu.
− Có Người hỏi con làm vợ! Con đoán xem?
− Hỏi con làm vợ? Nàng sửng sốt nói - Ai thế hở bả... Chúng ta có
quen biết ai đâu?
− À! Con không biết Hầu Tước Công Nguyên à? Ông Mạc Giao hớn hở nói.
− Hầu Tước Vũ Công Nguyên?
Lọ dầu rơi tuột khỏi tay Thiếu Lan vỡ tan trên nền nhà. Cô con gái
trẻ đứng bật dậy, nghi ngờ nhìn bố:
− Ba muốn nói là... Ông ta?
− Phải, chính ông ấy!... Ông biên thư cho ba xin được cưới con làm
vợ đấy.
Ông nắm lấy tay nàng đang run rẩy. Thiếu Lan mặt đỏ ửng, khẽ nói:
− Nhưng thưa ba... con không hiểu...
− Sao, con không hiểu gì? Bộ ba chưa nói rõ sao? Con có cần ba nhắc
lại lần nữa là Hầu Tước Vũ Công Nguyên muốn lấy Mạc Thiếu Lan làm vợ
không?
Lúc đó, bà Mạc Giao mở mắt ra, đưa tay cho con gái, bà lập cập nói:
− Con ơi, mẹ sung sướng quá! Một cuộc hôn nhân như vậy thật là một
giấc mộng, không thể ngờ được con a.
Thiếu Lan mặt nhợt nhạt, dựa cánh tay run rẩy vào thành ghế. Trên
khuôn mặt đẹp ấy, không có vẻ gì như đang chia sẻ niềm vui tràn trề
của cha mẹ mà chỉ có sự sợ hãi xen lẫn kinh ngạc.
− Làm sao ông ta lại có thể hỏi lấy một đứa con gái chỉ thoáng gặp
không hơn một tiếng đồng hồ? Nàng run run nói - Ông ấy không biết gì
về con...
Ông Mạc Giao cất tiếng cười vang:
− Sao con ngây thơ quá, Thiếu Lan đáng thương của ba! Đa số các cuộc
hôn nhân đều như vậy. Vả lại, ông thuộc loại người chỉ cần nhìn
thoáng qua có thể xét đoán được kẻ khác... Vả lại, con không biết là
con đủ đẹp để tạo ra một cú sét ái tình sao? Tuy nhiên, con ngạc
nhiên là phải, vì dù sao cũng không thể ngờ được một chuyện như vậy!
Người đàn ông danh tiếng, giầu khủng khiếp, được bao người săn đón
ấy lại còn là kẻ thừa hưởng gia tài đồ sộ của ông chú họ, Quân Công
Đức Hoà...
Thiếu Lan phác một cử chỉ ngăn cản:
− Thưa ba, những điều đó đối với con thật không quan hệ. con quan
niệm hôn nhân khác hơn...
− Phải, phải, ba biết tính con trang nghiêm, bất vụ lợi. Vậy con hãy
đọc bức thư của ông ta để biết rõ những lý do khiến ông hỏi con làm
vơ.
Thiếu Lan cầm lấy tờ giấy màu xám nhạt thoảng một mùi thơm nhẹ nhàng
tinh diệu, y như mùi thơm phảng phất lại trong hành lang sau cuộc
viếng thăm của Công Nguyên hôm trước. Nàng đọc nhanh, bức thư ngỏ
lời cầu hôn với những lời lẽ lịch sự nhưng hơi lạnh lùng, nói lên ý
muốn của chàng, mong tìm nơi Thiếu Lan một con người thật tận tâm,
một người vợ đứng đắn, một người mẹ sẵn sàng yêu thương đứa con gái
riêng của chàng. Trong thư có đoạn viết:
Cô con gái ông sẽ không phải ngại chuyện thay dổi những thói quen
của nàng khi trở thành vợ tôi. Tôi không có ý định buộc nàng vào
cuộc sống thời lưu xã giao đáng chê dưới mọi hình thức. Nàng sẽ sống
một cuộc đời trầm lặng với con gái tôi ơ? Arnelles, cũng như khi ơ?
Hauts Sapins. Điều tôi cần trước hết, là một người con gái trẻ, có
lý trí và lòng tốt - Như tôi thấy nơi cô Thiêu Lan.
Người con gái nhận thấy ngay một điều mà bố mẹ nàng quá hãnh diện và
vui sướng, không hề để ý qua những câu nói lịch sự của người đàn ông
thượng lưu này, đó là sự lạnh lùng. Có lẽ cũng to như sự dửng dưng
nàng cảm thấy đối với chàng. Nếu cho rằng chàng đã bị cú sét ái
tình, thì qủa là chàng đã không biết cách... viết thư! Dù chàng là
một văn sĩ nổi tiếng.
Qua sự cầu hôn đáng hãnh diện kia, có một điều rõ rệt là Hầu Tươ('c
Công Nguyên muốn tìm một người mẹ cho con gái, mà chàng tin tưởng
thấy nơi người con gái trẻ nghèo khổ quen sống cuộc đời đơn sơ quen
chăm sóc trẻ con này. Nhờ Vũ Dương chàng đã biết đủ những điều cần
thiết, và vì chỉ muốn có một cuộc hôn nhân vì lý, chàng dad~ không
hề viết những câu thừa thãi cho cô bé nhà quê khiêm tốn hân hạnh
được chàng mời mang một trong những dòng họ vẻ vang nhất nước Pháp.
Thiếu Lan lờ mờ hiểu điều đó, vì nàng thiếu kinh nghiệm và chưa bao
giờ rảnh rỗi để nghĩ đến vấn đề hôn nhân mà nàng thấy thật hiểm hóc.
Nàng lặng lẽ đưa cho cha lá thư sang trọng có mùi thơm làm nàng khó
chịu.
− Sao, con nghĩ thế nào? Ông ta đứng đắn đấy chứ? Con thấy đó, ông
không thích đời sống xã giao... Nhưng mộ^t khi kết hôn rồi , con có
thể bắt ông ta làm theo ý con muốn. Thật là uổng nếu không biết
hưởng thụ khi có một đia. vị như vậy!
− Ba không hiểu tính con! Với con, viễn ảnh của một cuộc sống bình
lặng trong bổn phận , và làm mẹ của một đứa ctrẻ lôi cuốn con hơn,
nếu... nếu không có "ông ta".
− Sao, nếu không có ông ta?
Ông Mạc Giao sửng sốt nói trong khi bà vợ hơi nhổm dậy, kinh ngạc
nhìn Thiếu Lan.
− Vâng, tại con không ưa ông ấy và con không tin là con có thể có
cảm tình với ông ấy được.
− Con không ưa ông ta? Bà Mạc Giao lắp bắp nói - Con người mà ai ai
cũng phải công nhận là sang trọng lịch lãm nhất nước Pháp!
Ông Mạc Giao sau một giây choáng váng, cất tiếng cười gằn:
− Không hiểu con có gì trục trặc trong đầu không, Thiếu Lan? Với một
sự cầu hôn như vậy ta không cần phải bàn cãi lôi thôi. Ta phải chấp
nhận nó như một trong những điều may mắn phi thường mà không bao giờ
ta dám nghĩ tới. À! Con không ưa nguời đàn ông đó, cái người chỉ
việc chọn vợ giữa bao cô gái quy tộc và giàu sang? Con điên rồ quá,
biết bao nhiêu các bà mang những giòng họ lớn nhất Âu Châu và có khi
thuộc những gia đình vương giả, sẽ rất sung sướng nếu được ông ta
cầu hôn!! Con chưa nhìn rõ ông ta? Hay hôm nọ con mù để có thể nói
là "con không ưa ông ta"?
Như hầu hết những người tính tình nhu nhược , ông Mạc Giao rất phũ
phàng đối với những nguời dưới quyền ông. Thiếu Lan cảm thấy như bão
tố sắp tới. Nhưng nàng vẫn can đảm tiếp tục:
− Thưa ba, con muốn nói là chỉ cần nhìn thấy ông ta, con cũng đã
biết giữa ông ta và con không có gì giống nhau từ ý thích, thói quen
giáo dục... Ba đã nói ông ta sống rất trưởng giả, chỉ cần nhìn cách
ông ăn mặc cũng biết... Và còn nụ cười mỉa mai ma `hẳn ba cũng nhận
thấy...
− Coi nào, ba thấy cô con gái ngoan của ba quan sát và xét đoán
người khác rất giỏi! Ông Mạc Giao khó chịu ngắt lời - Nhưng tất cả
những điều đó đều thật trẻ con! Hãy nói chuyện đứng dắn hơn Thiếu
Lan à.
− Con rất đứng đắn, thưa ba. Vấn đề quá quan trọng để có thể đùa
được. Con xin thú thật là ông ta làm con sợ và như vậy con không tin
là con có thể trở thành vợ Ông được.
Nàng run rẩy nói những câu sau này, vì nàng biết trước cơn phẫn nộ
của cha sẽ bùng nổ. Nhưng nàng thấy cần phải nói thẳng ra như vậy.
− Thiếu Lan! Bà Mạc Giao rên khẽ.
Mặt ông Mạc Giao đỏ bừng. Ông đặt lên vai con một bàn tay nặng trĩu
khiến nàng lảo đảo.
− Nghe đây! Giọng ông rít lên - Tao sẽ cho mày biết rõ những hậu qủa
nếu mày từ chối. Tao đã đầu tư tất cả số tiền cuối cùng vào những
công việc buôn bán có vẻ khả quan. Nhưng gần đây, tao được biết công
việc đang nguy ngập. Tao chỉ có thể rút lại đuoc.c một phần tư số
tiên`, thế la `may lắm đó. Và như vậy là sự khốn cùng... hiểu không,
Thiếu Lan? Sự khốn cùng tột đỉnh. Chúng ta sẽ đánh đổi Hauts Sapins
lấy một miếng bánh và sẽ lang thang đi ăn xin.