Ngôi nhà hoang
Ngay khi rời khỏi con đường nhựa chạy vào con đường đất gồ ghề, quanh co khúc khuỷu, thời gian như chạy ngược. Những ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn, vây quanh bởi những hàng cây già nua không tuổi, trông như những nơi cư ngụ của thế kỷ trước. Những nghĩa trang cũ với cỏ dại mọc đầy che khuất cả những tấm mộ bia đã hao mòn cùng gió mưa, năm tháng càng tạo thêm vẻ thê lương cho vùng đất bị bỏ hoang đang đi dần vào quên lãng.
Tuy khung cảnh ảm đạm thê lương của vùng đất bị lãng quên này không phải là khung cảnh thích hợp cho những ngày trăng mật, đôi vợ chồng mới cưới không hề để ý khi họ chỉ muốn tới nơi để khởi sự bước vào một cuộc phiêu lưu mới, khởi đầu một cuộc sống bên nhau.
Cả hai vừa rời khỏi mái trường, vừa thành hôn, và tài sản của hai người chỉ vỏn vẹn có khoảng mười ngàn đồng và một chiếc xe hơi cũ. Công việc thật hiếm hoi và họ không đủ khả năng thuê một căn nhà, ngay cả một căn phòng nhỏ, tương đối sạch sẽ tại Sài Gòn, vì thế, họ đã vui vẻ nhận lời tới cư ngụ miễn phí tại một bất động sản trong vùng Bảo Lộc. Đối với họ, sự hoang vu của vùng đồi núi lại vô cùng hấp dẫn.
Theo lời người giới thiệu thì nơi họ sắp tới nguyên là ngôi nhà dành cho người làm vườn trong một cơ sở rộng hàng trăm mẫu tây đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm qua. Tòa nhà chính vĩ đại như một tòa lâu đài với ba mươi phòng, được xây bởi một người Âu châu bí mật từ đầu thế kỷ thứ 19. Ông ta là một người rất giàu nhưng lại thích sống đời ẩn dật sau những bức tường cao, sau những hàng rào sắt và những rào cản vô hình trong một thế giới riêng tự Những hòn đá xây nhà được đưa sang từ nước Đức của ông. Ngay cả những người giúp việc trong nhà cũng được gởi tới từ nhiều quốc gia Âu châu, và tòa nhà được điều hành không khác gì một lâu đài thời trung cổ.
Không lâu sau khi ông chết, vợ chồng một đứa cháu trai - người thừa kế - từ Hòa Lan tới ngụ tại đây cho đến khi từ trần nhiều năm sau đó. Người này có nhiều con cháu, và bất động sản được khai phá thành một khu nông trại và lâm sản trù phú với các chủ nhân tốt bụng và hiếu khách. Tuy nhiên cũng như cha ông của họ, họ hoàn toàn giữ im lặng về nguồn gốc gia đình. Những người kế nghiệp bất động sản tiếp tục cư ngụ tại đây, cho tới khi những người cuối cùng bị phá sản vì việc sụp đổ của thị trường chứng khoán quốc tế vào năm 1929. Sau đó, bất động sản bị bỏ hoang và một số người được mướn thay nhau giữ đất.
Tòa nhà vĩ đại đã một thời ngự trị toàn khu vực, bây giờ hoàn toàn đổ nát và hoang phế. Ngôi vườn từng lộng lẫy một thời chỉ còn là một rừng cỏ dại. Và bất động sản đang chờ đợi những phát súng ân huệ cuối cùng.
Tuy nhiên Tân và Thoa không biết gì về quá khứ của bất động sản này. Họ chỉ biết rằng họ có cơ hội hưởng tuần trăng mật bên nhau trong suốt mùa hè mà không tốn một xu tiền mướn. Đổi lại, họ chỉ phải hướng dẫn những ai muốn mua tới xem bất động sản trong thời gian họ ở đây.
Dĩ nhiên nơi cư ngụ này không có những tiện nghi như nơi thành thị, nhất là không có điện tuy có những ngọn đèn dầu lớn và một cái lò sưởi trong ngôi nhà dành cho người làm vườn, nơi họ sẽ cư ngụ. Tuy nhiên Tân và Thoa không để ý tới những tiện nghi vì họ còn trẻ và cùng có maù phiêu lưu. Trên bất động sản vẫn còn một số cây ăn trái, một hồ nước nhỏ và những con đường rừng để họ thám hiểm.
Trước khi rời Sài Gòn, họ đã được ngân hàng dặn dò là phải ghé lại một địa chỉ gần chợ Bảo Lộc, cách bất động sản 25 cây số, tìm gặp một ông già tên Đại, người cuối cùng trông coi bất động sản. Già Đại sẽ đưa họ tới bất động sản, đưa họ đi quanh vùng đất bao la này để họ làm quen.
Già Đại, khoảng gần bẩy mươi, khuôn mặt xương xương với mái tóc bạc phơ, nhìn họ:
- À, thế ra ông bà là người sẽ tới ở tại bất động sản von Niemand đấy à!
Rồi ông theo Tân và Thoa ra xe, leo lên ngồi ghế sau. Khi xe bắt đầu chạy, già Đại bắt đầu chỉ đường:
- Quẹo trái cách đây khoảng hai trăm thước.
Không thấy chỗ quẹo nào hết, nhưng Tân cũng chạy chậm lại, và chỉ khoảng nửa phút sau xe đã tới một con đường nhỏ ở bên trái. Bên lề phải của con đường là một tấm bảng với hàng chữ chỉ còn mờ mờ "Đường riêng - Cấm người lạ". Con đường quanh co đầy những ổ gà nằm giữa hai cánh rừng rậm rạp, thỉnh thoảng lại có những vũng nước tù. Nhiều cây chết vẫn đứng thẳng bên những cây tươi. Một số cây khác, bị mục hoặc đã chết, nằm xiêu vẹo đủ hướng. Thấy Thoa nhăn mặt, già Đại lên tiếng:
- Mấy năm trước, có mấy người ở xưởng cưa lên đây, nhưng họ chê mấy cây này và không trở lại nữa.
Đột nhiên lão nói lớn:
- Chậm lại! Sắp tới nơi rồi.
Liếc nhìn đồng hồ tốc độ thấy kim mới chỉ trên 20 cây số giờ, Tân thầm nghĩ "Chậm như rùa rồi còn chậm gì nữa", nhưng một khúc quanh gắt cho chàng hiểu ngay là già Đại nói đúng. Vừa quẹo xong, Tân và Thoa thấy một cái cổng sắt khổng lồ được khóa bằng một ống khóa lớn bằng bàn tay và một sợi xích sắt lớn bằng cổ tay, hai bên là hai con sư tử đầu chim bằng cẩm thạch đứng trên hai cái bệ lớn như đe dọa kẻ lạ mặt nào mưu toan bước qua cổng sắt.
Xe ngưng lại, già Đại mở cửa bước xuống, nói với Tân:
- Hai ông bà chờ tôi mở cổng.
Già Đại đi rồi, Thoa nói với chồng:
- Em hi vọng bên trong coi mát mắt hơn.
Tân gật gù:
- Anh cũng hi vọng như vậy. Hồi xưa những nhà giầu ngoại quốc ở đây thường xây nhà kiểu này để ngăn chận những người địa phương bất thân thiện.
Thoa chỉ vào bức tường:
- Bức tường này kể ra cũng khó vượt qua đấy chứ. Hai bức tường đá cao khoảng hai thước rưỡi chạy dài từ hai con sư tử đầu chim, ở trên, cứ cách khoảng hai tấc lại có một cây sắt nhọn chĩa lên chứng tỏ rằng chủ nhân von Niemand không phải người hiếu khách. Tuy nhiên hai vợ chồng Tân không còn thì giờ trò chuyện hoặc quan sát thêm vì già Đại, sau khi mở cánh cổng nặng nề, đang vẫy tay ra hiệu cho Tân lái vào.
Sau khi được đưa đi coi quanh tòa lâu đài, nơi họ sẽ cư ngụ cùng những tiện nghi tối thiểu, hai vợ chồng Tân cảm thấy dễ chịu hơn. Ngôi nhà mà họ sẽ ở tốt hơn họ nghĩ, tuy cần mở cửa một lúc cho thoáng khí và bớt mùi ẩm mốc. Một số bình gas nấu ăn vẫn còn đầy, và trong nhà kho nhỏ còn tới năm thùng 200 lít đựng đầy dầu lửa.
Móc chiếc đồng hồ quả quít ra coi giờ, già Đại lên tiếng:
- Thôi, tôi phải về. Hi vọng hai ông bà không gặp khó khăn gì khi lái xe trở lại đây.
Tân hỏi:
- Tôi có phải khóa cổng hay không?
Già Đại nhún vai:
- Tốt nhất là cứ để mở, tiện hơn.
Thoa xen vào:
- Nhân tiện, xin ông cho biết con đường kia dẫn tới đâu? Tại sao ông không hướng dẫn chúng tôi tới khu vực đó?
Vừa nói Thoa vừa chỉ vào những tàng cây rậm rạp ở sau lưng phía trái ngôi nhà. Một con đường nhỏ nằm giữa vòm cây dầy đặc như một cái mái che khiến con đường âm u như một đường hầm.
Già Đại nhăn mặt, quai hàm bạnh ra:
- Nếu tôi là ông bà, không bao giờ tôi đặt chân tới đó. Ông bà sẽ có thể bị lạc. ở đó không có gì hết ngoại trừ... à... ngoại trừ những cái cây mục nát.
Tân nhận xét:
- Nhưng hình như con đường này đã từng được xử dụng thì phải.
Già Đại gằn giọng:
- Không một ai đặt chân tới đó từ năm chục năm qua. Thôi, ông chở tôi về tỉnh đi. Và tôi xin cảnh cáo ông bà là không bao giờ nên đặt chân vào đó. Nếu bị lạc, có lẽ phải mất hàng tuần người ta mới tìm thấy ông bà, và khi đó, không biết... Nhưng thôi, ông bà hãy nhớ kỹ những gì tôi nói.
Trên chuyến trở lại nhà già Đại, cả ba không nói một lời và bầu không khí trong xe có vẻ nặng nề. Tuy nhiên khi tới nhà, già Đại mời vợ chồng Tân vào uống nước. Thoa từ chối:
- Cám ơn ông, để khi khác vì chúng tôi muốn mua một vài món đồ lặt vặt bây giờ.
Tân tiếp lời:
- Còn tôi thì muốn trở lại đó trước khi trời tối.
Già Đại gật đầu:
- Ý kiến hay! Trời tối ông bà sẽ có thể bị lạc. Khi về tới lâu đài von Niemand, ông bà nhớ khóa cửa và ở trong nhà, đừng bao giờ bước ra ngoài sau khi trời tối. Ông bà hãy nhớ kỹ điều đó. Vài bữa nữa, tôi và nhà tôi sẽ tới thăm ông bà.
Rời khỏi nhà già Đại, Thoa hỏi chồng:
- Em không hiểu già Đại muốn gì khi dặn mình phải khóa cửa và đừng bước ra ngoài khi trời tối?
Tân nhếch mép cười:
- Có lẽ ông ta biết điều gì bí mật mà không muốn cho mình biết.
Tại một cửa hàng tạp hóa, người chủ tỏ vẻ thân thiện khi biết vợ chồng Tân tới ở tòa lâu đài von Niemand.
Ông lắc đầu thở dài:
- Tòa nhà von Niemand hồi xưa lộng lẫy lắm. Bây giờ nghe nói là họ sắp phá bỏ. Chỉ tội nghiệp cho những người đã chết! Sang năm họ sẽ san bằng cả những ngôi mộ!
Thoa sửng sốt:
- Những ngôi mộ?
- Thưa bà đúng như vậy. Họ sẽ cho máy cày ủi những ngôi mộ và những mộ bia thành bình địa. Những ngôi mộ cũ sẽ không còn dấu vết gì nữa.
Tân nhìn vợ trước khi nhìn chủ quán:
- Tôi không hiểu ông nói gì. Già Đại không hề nói gì với chúng tôi về việc đó.
Chủ nhân trầm giọng:
- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ già Đại không muốn ông bà sợ hãi. Ông ta tin ở những câu chuyện ma quái xẩy ra trong lâu đài mà dân chúng ở đây vẫn đồn đãi từ nhiều năm qua.
Đột nhiên một giọng nói giận dữ vang lên ngoài cửa:
- Ông Sâm! Tôi không biết tới lúc nào ông mới biết câm mồm lại.
Hai vợ chồng Tân sửng sốt nhìn ra cửa và thấy già Đại đang trừng mắt nhìn chủ quán với vẻ giận dữ cực độ.
- Tôi đã nghi là thế nào ông cũng nhét vào tai ông bà này những câu chuyện nhảm nhí của ông. Quả là không sai mà!
- Khoan đã! Đừng quên rằng chính ông mới là người tin những chuyện mà ông gọi là nhảm nhí đó chứ không phải tôi à!
Rồi đôi bên gây gổ om xòm tới khi Thoa lên tiếng can thiệp:
- Xin hai ông ngưng lại. Đâu có gì mà hai ông cãi nhau như mổ bò vậy.
Tân nhìn già Đại:
- Ông Đại, việc hai ông gây lộn có liên hệ gì tới con đường phía sau tòa nhà mà ông không muốn tụi tôi đặt chân tới hay không?
Già Đại mím môi trợn mắt nhìn người chủ quán trước khi quay nhìn Tân:
- Nếu ông muốn biết thì tôi cho ông biết. Con đường mòn đó dẫn tới nghĩa trang của giòng họ von Niemand. Và nếu ông muốn được an toàn, tốt nhất đừng bao giờ đặt chân tới đó, ngày cũng như đêm. Bây giờ, tôi muốn ông bà luôn ghi nhớ một điều quan trọng: Hãy khóa cửa ở yên trong nhà khi trời tối.
Rồi già Đại quay sang chủ quán:
- Ông Sâm, tôi sẽ nói chuyện với ông sau.
Dứt lời, lão quay lưng bước thẳng ra ngoài.
Ba người còn lại đứng yên một lúc không ai nói một lời. Rồi Tân nhìn người chủ quán, lên tiếng với vẻ bồn chồn:
- Ông Sâm, ông làm ơn cho chúng tôi biết tất cả những gì về ngôi nhà đó. Xin đừng giấu giếm điều gì hết.
Chủ quán thở dài nhè nhẹ:
- Ông sẽ không thích lắm đâu!
Tân nhìn thẳng vào mắt người đối diện:
- Tôi chỉ muốn biết chứ không cần thích hay không.
Ông Sâm nhún vai:
- Nếu ông muốn! Như tôi đã nói, tôi không tin những chuyện ma quỉ thiên hạ thường đồn đãi, nhưng hình như có một cái gì bất thường tại bất động sản von Niemand. Có lẽ ông bà không biết vì già Đại không nói, nhưng chưa một người lạ mặt nào ở đó được quá 24 tiếng đồng hồ.
Thoa hỏi:
- Việc gì đã xẩy ra cho họ?
- Không ai biết vì không ai gặp họ để nghe kể lại.
- Ông nghĩ rằng...
- Tôi không nghĩ gì hết vì tôi không biết. Tất cả đều biến mất, có thể vì một cái gì đó khiến họ kinh hoàng trốn chạy trong tình trạng mất trí...
Tân gằn giọng:
- Cái gì là cái gì?
- À... thì thiên hạ đồn rằng von Niemand là một nhà phù thủy, và khi ông ta còn sống, trong vùng này không một ai dám tới gần ông vì sợ gặp những sự xui xẻo. Các bô lão tại đây cũng nói rằng trước khi chết, von Niemand đã có một lời nguyền là không một người lạ mặt nào được phép ở lại bất động sản của ông ta quá một đêm nếu không được phép của những người trong gia đình ông.
- Gia đình ông ta đâu còn ai ở đây nữa. Nếu những người lạ, như chúng tôi chẳng hạn, ở lại qua đêm thì việc gì sẽ xẩy ra ?
- Một cái gì rất khủng khiếp sẽ xẩy ra cho ông bà.
- Như việc gì chẳng hạn?
- Tôi không thể nói được.
Tân cười khẩy:
- Tôi không tin những chuyện nhảm nhí đó.
Chủ quán đập tay xuống quầy hàng:
- Thì đó chính là điều tôi đã nói với già Đại...
Nhưng ánh mắt ông chợt loé lên một tia sáng lạ và ông hắng giọng:
- Dù sao đi nữa, nếu tôi là ông bà, tôi cũng nghe lời ông ta và khóa chặt cửa lúc đêm về.
Đường về tòa nhà có vẻ xa vời vợi, và sau những gì xẩy ra trong quán, hai vợ chồng Tân không muốn thảo luận gì thêm. Duy có một điều họ biết chắc là họ không hề sợ sệt và sẽ thám hiểm con đường mòn dẫn tới nghĩa trang. Việc già Đại không muốn họ léo hánh tới đó càng khiến họ thêm tò mò, muốn tìm hiểu xem khu vực đó có cái gì mà già Đại muốn giấu họ.
Khi vợ chồng Tân về tới tòa nhà thì trời đã hoàng hôn. Mặt trời đỏ chói đã xuống sát chân rừng khiến những bóng cây trải dài trên một vùng hoang phế. Trời hoàn toàn yên tĩnh và hơi lạnh. Thoa và Tân mặc thêm áo lạnh trước khi khởi sự cuộc thám hiểm dưới vòm cây âm u, đi tìm vùng mộ địa.
Hàng cây dầy đặc bên trên khiến vợ chồng Tân có cảm tưởng như đang đi xuyên qua một đường hầm. Trong "đường hầm" này, nhiệt độ còn thấp hơn nữa vì không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng. Đi sâu vào đường hầm, hai vợ chồng Tân bị ù tai, không phải vì tiếng động mà vì hoàn toàn không tiếng động. Không tiếng chim, tiếng gió, tiếng côn trùng, chỉ có tiếng bước chân xào xạc trên thảm lá khô dầy đặc nhưng có vẻ hơi ẩm ướt dưới chân. Sự yên lặng nặng nề khiến vợ chồng Tân không ai muốn lên tiếng và không ai bảo ai, tự nhiên hai người nắm chặt tay nhau.
Mãi tới khi ra khỏi "đường hầm", tới một vùng đất quang đãng, vợ chồng Tân mới nhận ra là đoạn đường mà họ vừa đi qua dài gần một cây số. Trước mắt họ bây giờ là khu nghĩa trang của gia đình von Niemand, vây quanh bởi một hàng rào sắt đen xì rỉ sét, bên trong là khoảng hai chục tấm mộ bia cái còn đứng ngay, cái đã ngả nghiêng cùng năm tháng.
Bước tới sát hàng rào, Tân lẩm nhẩm đọc tấm mộ bia gần chàng nhất:
- Thaddeus von Niemand... một ngàn tám trăm bẩy mươi mốt... một ngàn tám trăm chín mươi lăm... bị hạ sát giữa tuổi thanh xuân bởi một người mà Thaddeus tưởng là bạn...
Thoa chợt run rẩy:
- Sao tự nhiên em lạnh quá!
Tân không để ý, chỉ tay về phía trung tâm mộ địa:
- Anh cá với em đó là ngôi mộ của ông von Niemand.
Theo hướng tay chồng, Thoa thấy một nhà mồ bằng đá xám trông giống như một cái lều. Cửa nhà mồ là những song sắt, hai bên là hai con sư tử đầu chim bằng đá hoa cương giống như hai con sư tử ngoài cổng tòa lâu đài, chỉ khác ở chỗ là hai con sư tử này có những cánh tay giống như tay người và trên hai bàn tay phải của chúng là hai lưỡi kiếm nhọn hoắt chỉ thẳng lên trời. Tân nói với vợ:
- Trời chưa tối hẳn, có lẽ mình nên vào tận nơi xem có thấy cỗ quan tài của ông ta hay không.
Thoa chợt nắm tay chồng - và Tân cảm thấy tay nàng run rẩy - hổn hển:
- Anh... anh có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì?
- Tiếng người rên rỉ, khóc than!
Tân lắng tai nghẹ Thoa nép sát vào người chồng, run rẩy:
- Anh nghe thấy rồi phải không?
Xương sống của Tân đột nhiên lạnh buốt khi chàng nghe những tiếng rên hừ hừ pha lẫn những tiếng khóc từ xa vọng lại. Rồi tiếng khóc và tiếng rên như phát ra từ phía nhà mồ khiến Tân và Thoa tự nhiên lui lại. Rồi họ nghe những tiếng động lạ như tiếng búa đập vào đất vang lên từ dưới lòng nghĩa trang, và ngay trước mắt họ, những tấm mộ bia cũ kỹ đột nhiên như từ từ bị đẩy lên, những tiếng khóc than nín bặt và những tiếng rên hừ hừ chợt biến thành những tiếng cười khanh khách và tiếng gầm gừ... Việc kế tiếp mà họ nhận thấy là họ đang nắm tay nhau chạy bán sống bán chết về phía đường hầm. Nhưng chưa vào tới được đường hầm họ thì đã nghe thật rõ những tiếng cười quái gở xen lẫn những tiếng gào thét giận dữ, tiếp theo là những tiếng chân chạy huỳnh huỵch sau lưng.
Quá khiếp đảm, vợ chồng Tân cố gắng chạy thật nhanh, không khác gì các lực sĩ điền kinh đang tham dự cuộc đua nước rút một trăm thước. Những tiếng chân rượt đuổi phía sau hình như mỗi lúc một gần hơn và đúng lúc những tiếng chân này có vẻ sắp bắt kịp vợ chồng Tân thì vợ chồng chàng đã vượt ra ngoài đoạn "đường hầm", lao mình vào nhà, đóng sập cửa lại. Họ ôm nhau run rẩy, chờ đợi những hồn ma phá cửa xông vào... nhưng không, cảnh vật đột nhiên trở lại hoàn toàn yên tĩnh.
Đêm hôm đó, vì quá mỏi mệt, hai vợ chồng Tân ngủ thật say sưa. Khoảng nửa đêm, Thoa chợt thức giấc khi nghe có tiếng động lạ ngoài cửa. Nàng vừa liếc nhìn ra thì cánh cửa bật tung ra, hai con sư tử bằng cẩm thạch đi bằng hai chân sau lừng lững tiến vào nhà, hai cánh tay người của chúng giơ cao hai thanh kiếm nhọn hoắt. Thoa muốn hét lớn đánh thức chồng, nhưng lưỡi nàng hoàn toàn tê liệt, không một âm thanh nào được phát rạ Hai con sư tử cẩm thạch tiến tới sát bên giường và một con giơ cao lưỡi kiếm đâm phập xuống giữa ngực Tân. Một giòng maù đỏ loét phọt ra khiến Thoa hét lên một tiếng hãi hùng...
Nghe tiếng vợ la, Tân choàng tỉnh ngồi bật dậy, bàng hoàng hỏi vợ:
- Cái gì thế? Cái gì thế?
Thoa thở hổn hển:
- Không! Không có gì hết! Em nằm mợ..
... Sáng hôm sau, hai vợ chồng già Đại lái xe tới tòa lâu đài von Niemand, và đúng như dự đoán của họ, hai vợ chồng Tân đã mất tích, không để lại một dấu vết gì dù là một mảnh giấy giã từ nho nhỏ.
Già Đại nhìn vợ lắc đầu:
- Cũng y như những người tới ở trước đây. Chắc họ đã làm kinh động nghĩa trang!