Ma Ðất Ðêm Giao Thừa
Câu chuyện xảy ra vào năm 1978, tại mật khu Dương Minh Châu, một địa
danh thuộc ranh giới tỉnh Tây Ninh, Hậu Nghĩa, biên giới Cao Miên. Mật
khu này, sau khi Cộng Sản vào, được cải danh thành công trường Hồ Chứa
Nước Dầu Tiếng, dưới quyền điều khiển của một cán bộ đảng viên trung
kiên, danh xưng là chủ nhiệm công trường, đám công nhân ngụy chúng tôi
thường gọi người cán bộ này là Chú Chín. Chú Chín, như đã nói, vốn là
một cán bộ miền Nam tập kết, có nhiều tuổi đảng, chú là người sinh
trưởng ở miền Nam nên dù đã tập kết và trở thành đảng viên trung kiên
của CS, Chú Chín vẫn có phong thái chân chất, ngôn ngữ thật thà và duy
tâm như hầu hết những người sanh trưởng ở miền Nam nước Việt. Tánh tình
chú Chín nhân ái thâm trầm và, có một điều thật là lạ, cho dù chú đã đi
tập kết, chiến đấu và sinh hoạt lâu năm như vậy trong hàng ngũ những
người CS, Chú vẫn còn giữ được tánh nết nhu mì, biết thương người và đặc
biệt hơn cả, Chú rất thương mến các anh chị em công nhân trong công
trường làm việc dưới quyền điều động của chú, bất kể người công nhân đó
thuộc thành phần con cái ngụy quân ngụy quyền bị trưng dụng đi làm thanh
niên xung phong hay là những anh em cựu binh lính chế độ cũ như chúng
tôi. Thái độ của chú Chín khác xa với bản chất kiêu binh hống hách, nói
phét như cuội vốn là cá tánh chung của giai cấp lãnh đạo CS mà chúng tôi
thường thấy như vậy cho nên, đám công nhân ngụy chúng tôi bớt cảm thấy
mặc cảm và, cũng có khi để tâm tìm hiểu thêm về con người riêng tư của
Chú Chín.
Ðịa thế của công trường vốn dĩ là mật khu Dương Minh Châu trong thời
chiến, nên nằm sâu tít trong rừng đèo heo hút gió, cây cối um tùm rậm
rạp với rừng cỏ tranh che lấp đầu người. Có hai con đường độc đạo, quanh
co nhỏ hẹp, nằm khuất trong đám cỏ tranh dành để đi bộ từ công trường ra
tới xóm nhà dân cách khoảng chừng hai cây số với đầy rẫy những lỗ bom
đào sâu dưới đất, miệng rộng như những cái ao khổng lồ. Người đi bộ nếu
lỡ trượt chân rớt xuống, không có người trông thấy để rồi tìm cách thả
dây kéo lên thì xem như chết chắc vì khó lòng một mình người đó có thể
tìm cách nắm được các nhúm cỏ tranh trơn tuột mà leo lên miệng hố cong
vòng như cái lòng chảo sâu hoắm này. Ðã có ít nhất vài ba lần, các công
nhân cơ hữu thuộc đội lao động thanh niên xung phong, vào những buổi
chiều chán ngán cơm hẩm cá thiu ở công trường, họ chịu khó đi bộ ra xóm
nhà dân bỏ tiền túi ra để có những bữa cơm "cải thiện", thay thế cho
những bữa ăn quá đỗi đạm bạc, chỉ có vài bát cơm hẩm trong khẩu phần ẩm
thực với vài ba con cá khô mục hoặc nhúm rau xanh tự trồng với vài muỗng
nước muối mặn chát thay thế cho món ăn mặn hàng ngày.
Các anh chị em công nhân ở đây, phần lớn, là thành phần con cái ngụy
được Công Ty Xây Dựng Thủy Lợi 9 tọa lạc ở Thị Nghè điều lên vùng khỉ ho
cò gáy này để tham gia lao động công trường. Công việc chung của họ là
hàng ngày tiến quân trên một con đường độc đạo khá rộng lớn, xe cộ có
thể chạy qua lại được để tự khiêng những tảng đá khổng lồ do nhóm anh em
tài xế chúng tôi lái những chiếc xe Liên Sô hiệu MA, xe ZIN ba số 5 lấy
đá từ núi đá Biên Hòa hoặc Châu Thới chở về. Công việc thật là nhàm chán
và nặng nhọc dưới ánh nắng thiêu đốt với từng cơn gió lốc phủ ngập đất
đỏ thổi tới, bám lên những thân xác trẻ tuổi đầy hoa mộng còm cõi của họ
hàng ngày.
Chúng tôi, tuy cũng là công nhân, nhưng có điều may mắn hơn là được điều
động đi làm phụ xế trên những chiếc xe Zin 3 con 5 hoặc những chiếc xe
MA của Liên Sô vĩ đại, hàng ngày được đi ra khỏi công trường về Châu
Thới lấy đá để chở về đổ trên con đường lớn này để hoàn thành qui hoạch
một con lộ tiêu chuẩn nối liền công trường với các thị xã xa xôi lân cận.
Nhờ được lái xe có giấy lệnh công tác của công trường do Chú Chín ký
nhận, mỗi xe chúng tôi đều có trang bị súng ống cá nhân, có cán bộ chỉ
đạo dẫn đầu mỗi lần đi công tác chở đá, nên nhóm anh em tài xế chúng
tôi, từ xế chính (thường là những cán bộ, bộ đội) cho đến xế phụ là
những ngụy quân ngụy quyền có chuyên môn cao như chúng tôi được tuyển
dụng vì có "tay trong" lo lót. Ngay từ những ngày đầu ra quân đi chở đá
trên các tuyến đường thường lệ, xế chính, xế phụ chúng tôi dù có khác
nhau về ý thức hệ hoặc danh xưng trong chế độ mới của Việt Cộng, cũng đã
rất "tâm đầu ý hợp" trên cả hai phương diện "làm tốt" công tác do đảng,
nhà nước giao phó lẫn những "kỳ công" thu hoạch lợi nhuận trên các
chuyến xe từ công trường đến nơi lấy đá bằng những chuyến buôn lậu có kế
sách hẳn hòi.
Lợi tức thường từ những chuyến xe trống, nhưng với nhiều cách che dấu
tinh vi, chúng tôi lùng sục mua rẻ những mặt hàng lấy từ những con buôn
từ vùng biên giới gồm nào là thịt, mỡ heo, củi, gạo, đường, sữa, thuốc
lá, v.v... Thật là những con số lợi nhuận rất đáng ca ngợi và hoan hỉ
đối với cách lái xe lương tháng vài chục bạc èo uột như chúng tôi.
Từng bọc tiền lời kiếm được thường xuyên mỗi ngày đưa địa vị lao động
của nhóm anh em tài xế chở đá chúng tôi đến một giai cấp tiền bạc rủng
rỉnh đề huề, dù chỉ ngụy trang dưới một hình thức ngấm ngầm, hoàn toàn
trái nghịch với bộ dạng lem nhem dầu mỡ, mồ hôi dầm dề trên những bộ
quần áo bảo hộ lao động bạc phếch vì nắng cháy của đám lái xe chúng tôi.
Lúc đã kiếm chác được khá nhiều tiền, chúng tôi cũng biết cách "xử lý"
đúng điệu giang hồ với Chú Chín chủ nhiệm công trường, anh phó chủ
nhiệm, ban an ninh, đội bảo vệ... Tóm lại, kẻ nhiều người ít, tùy theo
chức năng, tùy theo tình hình mà chia chác để giữ mối kiếm ăn lâu dài
trong khi cả nước đang dần dần kéo nhau đi vào thời kỳ lang thang đói
rách. Bọn công nhân Ngụy chúng tôi thừa đủ kinh nghiệm khôn ngoan nên
luôn luôn áp dụng cung cách ăn đồng chia đủ với tất cả mọi thành phần
cán bộ viên chức thẩm quyền liên hệ, ngay cả các đội kiểm tra kinh tế
trên các tuyến đường chúng tôi qua lại hàng ngày, chúng tôi cũng không
quên đáp lại xứng đáng thái độ làm ngơ của "các đồng chí" mỗi lần nhận
ra đoàn xe chở đá từ Công Trường Hồ Chứa Nước Dầu Tiếng hàng chục chiếc
xe nối đuôi nhau chạy qua...
... Từ lúc có tiền rừng bạc bể trong tay, anh em xế chánh, xế phụ của
chúng tôi cũng không quên những đứa em đứa cháu hiện là những công nhân
lao động thuộc nhóm thanh niên tiên tiến của công trường.
Ðiều mà chúng tôi không bao giờ xao lãng về đám thanh thiếu nữ trẻ này
là họ, đa số thuộc con cái ngụy quân ngụy quyền, vốn là những chiến hữu
ruột thịt trước đây của chúng tôi. Gặp các em thường xuyên, nhìn các em
từng ngày đốt tàn tuổi xuân trên từng viên đá thô nhám trĩu nặng, thân
thể mỗi ngày thêm khô héo tàn tạ trong những mùa mưa nắng khắc nghiệt
của công trường, lòng tự ái ngấm ngầm không thể bộc lộ của đám tàn binh
thua cuộc chúng tôi chỉ biết im lặng thương xót ngậm ngùi cho tuổi trẻ
các em. Nên chi, chuyện cho các em quá giang xe ra khu xóm dân thị xã
kiếm thêm những bữa cơm "cải thiện", hay dúi cho các em dăm ba trăm bạc
tiền Hồ, các em nữ chút tiền mọn để chi tiêu cho những nhu cầu gương
lược trang điểm của con gái là chuyện không có gì cần suy nghĩ của đám
tài xế ngụy quân đội lốt "giác ngộ tốt" như chúng tôi.
Các em cũng biết thân phận cam chịu những thua thiệt của hàng ngũ con
cháu ngụy quân ngụy quyền bằng cách ngấm ngầm liên kết với nhau, gắn bó
và chia xẻ nhau tất cả những tâm tư tình cảm tự nhiên nhất của tuổi trẻ.
Các em âm thầm chịu đựng những tháng ngày lầm than ở công trường, bên
ngoài không hé răng tỏ lộ một lời than van thống trách nhưng bên trong
thì sùng sục lửa căm hờn.
Rất ý hợp tâm đầu, các em tự biết, đám xế phụ chúng tôi tự biết. Chúng
tôi kín đáo trao đổi và ngấm ngầm bảo vệ và cảm thông lẫn nhau. Trong số
các em, có một cặp nam nữ trẻ tuổi mà tôi biết rõ tông tích, lý lịch.
Ðứa con trai trên Trần Mạnh Hùng, con của một sĩ quan ngụy cao cấp, thân
phụ của Hùng, dĩ nhiên đã lên đường đi cải tạo "10 ngày" chưa thấy dạng
trở về sau 2 năm 2 tháng. Ðứa con gái, chỉ cần nhìn qua dáng dấp đích
thị là một tiểu thư với tấm thân mình hạc xương mai, khuôn mặt bầu bĩnh
thông minh đôn hậu như ánh trăng rằm. Bảo Quỳnh là tên đứa con gái, cựu
nữ sinh Gia Long học giỏi, đàn dương cầm lại rất hay.
Bảo Quỳnh và Mạnh Hùng là cặp thanh niên trẻ tuổi và thầm lặng nhất của
công trường. Họ yêu thương nhau, quấn quít bên nhau như bóng với hình
đêm ngày sát cạnh, bất chấp những giáo điều lệnh lạc do chỉ thị của Ðoàn
của Ðảng. Họ sống lủi thủi và lao động bên nhau cho đến một hôm công
trường rộn rã lao xao về sự vắng mặt trong buổi điểm danh sáng của Bảo
Quỳnh. Mạnh Hùng thì thần sắc như kẻ mất hồn. Em không thể trả lời trước
ban Chủ Nhiệm về sự vắng mặt của cô bạn gái hiền lành xinh đẹp trong khi
mọi người đều xác nhận chiều ngày hôm trước, hai người còn dẫn nhau đi
bộ ra quán bà Tư Thái ngoài thị xã ăn cơm với đĩa dưa cải chua với 2
cánh gà rồi cùng dẫn nhau trở về công trường vào lúc trời vừa nhá nhem
tối, có cơn mưa lất phất đầu mùa. Ðám thanh niên trẻ đều khẳng định
chính mắt họ nhìn thấy hai người ra khỏi nhà bà Tư Thái, trở về công
trường theo con đường nhỏ quanh co dưới đám cỏ tranh rậm rạp. Lúc bấy
giờ, trời còn tranh tối tranh sáng, nhưng đã không nhìn rõ bóng người,
nếu người đi sau cách người đi trước chỉ trong dăm mười thước ngắn ngủi.
Vậy, Bảo Quỳnh đã thất lạc ở đâu? Trong khi Mạnh Quỳnh đã trở về được
đến công trường đến sáng hôm nay, tự nhiên hóa thành người không còn
thần trí?
Ðến nước này chú Chín, Chủ nhiệm công trường đã không còn giữ yên lặng,
ông ban hành chung một thông báo, trong đó chú có lập lại những điều như
trước đây chú đã từng căn dặn đám thanh niên:
- Bây đi đâu thì đi tao không ngăn cản. Nhưng phải nhớ trở lại công
trường trước khi trời tối. Trong đêm, nếu phải đi vệ sinh thì phải vào
nhà xí, không được đi bừa bãi ngoài hàng rào quanh công trường kẻo ma nó
dẫn đi trong đêm thì ráng chịu, tao không có cách gỡ.
Tưởng chú Chín đem ma ra làm chỉ thị dọa những đứa nhát gan theo lệ
thường. Nào dè, cho đến hôm nay, Bảo Quỳnh tự nhiên biến mất, chú Chín
mới tiết lộ cho đám tài xế chúng tôi biết như sau:
- Bảo Quỳnh mất tích chắc có lý do. Tao biết rõ lý do đó, nếu tao đoán
không sai. Kể từ nay, đội thanh niên phải tuyệt đối chấp hành lệnh công
trường, không được đi đứng bậy bạ trong đêm. Vùng đất này, tao đã từng
sống trong thời chiến, tao biết quá rõ, ma quỷ lền khên không ngán chi
người phàm. Chuyện bắt người trong đêm tối, dẫn sâu vào rừng sâu cho ăn
toàn đất đá, vài ngày sau chỉ còn cái xác lạnh là chuyện đã từng xảy ra.
Dạo chiến tranh còn, thiếu chi bọn lính cái đã xui xẻo bị ma dẫn đi cho
ăn toàn đất đá, lúc tìm được đem về thì đã thành con ma dại, dở tỉnh dở
mê không ra cái giống gì! Tao cá với bọn mày con Bảo Quỳnh là một sự tái
diễn, nếu mình không phân tán thành nhiều toán đi lùng kiếm thì chỉ nội
nhật hôm nay nó sẽ trở thành cái xác không hồn.
Nhìn khuôn mặt khắc khổ đầy trang nghiêm của chú Chín, nhóm tài xế chúng
tôi bắt buộc phải tin những điều chú vừa nói là sự thật. Nghĩ đến đây,
tóc gáy chúng tôi dựng đứng, mặt mũi người nào cũng thất sắc y như bị
gặp ma.
Theo lệnh, chúng tôi, đội tài xế gồm mười mấy chiếc xe của công trường
chia nhau đi mỗi xe mỗi hướng. Phía sau thùng xe trống là các thanh niên
xung phong . Chúng tôi rời công trường trong cái se lạnh của những ngày
tháng cuối năm. Mặt trời mới vừa chớm khỏi những ngọn cây cao rải rác đó
đây trong rừng, sương đêm còn đọng đầy trên từng cành cây bụi lá.
Sau nửa giờ lái xe len lỏi qua những tàn cây cao, che kín bởi đám cỏ
tranh và phải lái thật khéo và tinh tế để tránh xe rơi xuống các hố bom
sâu bị che kín bởi lá cây che lấp lâu ngày, xe chúng tôi ra khỏi đám cây
cao um tùm ẩm thấp, nhìn thấy cả một cánh đồng cỏ hoang dưới nắng cháy
của những ngày cuối năm. Trước mắt chúng tôi hiện ra một hình ảnh kinh
hoàng không phải trong đêm thâu u tối mà ngay giữa thanh niên bạch nhật
có hàng chục con mắt chứng kiến: thân xác của Bảo Quỳnh nằm bất động
trong một vũng nước lầy, quần áo tả tơi rách nát để lộ ra một thân thể
lõa lồ với mảnh lưng trần trắng xanh như màu bạch ngọc đang ngả sang màu
tái của xác chết không hồn. Chúng tôi thận trọng cầm súng xuống xe, từng
bước tiến đến chỗ Bảo Quỳnh đang nằm bất động. Chú Chín đã đoán không
sai. Bảo Quỳnh đã bị ma đất trong rừng dẫn đi trong đêm tối, nó dẫn cô
gái đáng thương này đi ngay trong cơn khiếp sợ mê sảng của Mạnh Hùng nên
cho dù hai người có đang cùng đi chung, bị tách ra, Mạnh Hùng vẫn không
còn tỉnh táo để chống lại ý muốn của loài ma rừng độc địa hòng cứu lấy
cô bạn gái đáng thương. Ma rừng sai khiến bước chân không hồn của cô gái
đi càng sâu vào rừng bao nhiêu càng tốt, sau đó, ma đất xúi bẩy cô gái
tự cào đất nhét kín vào mồm và nuốt vào cổ họng giống như người ăn xôi
bắp cho đến khi đất ướt dẻo đọng kín cổ họng, không thở được nữa thì tự
ngừng thở, chết luôn.
Nhưng sự độc địa của loài ma rừng này không phải chỉ có vậy. Trước cái
chết kinh dị của người nữ công nhân vắn số và trẻ tuổi này, nàng sẽ trở
thành một loại hồn ma linh thiêng và cực kỳ tàn nhẫn. Có nghĩa là hồn ma
Bảo Quỳnh sẽ có ngày hiện về để gieo rắc thêm những cái chết khác nếu
hồn ma còn vương vấn duyên nợ ân tình với bất cứ ai khi còn sống, hồn ma
còn nặng nghĩa ân tình. Vậy ai sẽ là người phải nhận chịu số phận xui
rủi này nếu không phải là Mạnh Hùng, vốn là người khi còn sống, Bảo
Quỳnh đã tin yêu và vô cùng thương nhớ?
Chú Chín chủ nhiệm công trường, dù là một cán bộ trung kiên vô thần của
đảng CS cũng lộ vẻ thất kinh khi nhận báo cáo đầu tiên của nhóm tìm kiếm
báo về cái chết hiển hiến của Bảo Quỳnh. Việc đầu tiên chú quyết định
là, ngay lập tức, xin lệnh để điều Mạnh Hùng về công tác ở thành phố để
hòng cứu lấy sinh mạng của em vì chú dám đoan chắc hồn ma Bảo Quỳnh sẽ
có lúc trở về để lấy mạng của Mạnh Hùng phải chết chung như số phận của
Bảo Quỳnh.
Hôm đó là ngày 29 tháng chạp. Những công nhân được hưởng đặc ân về nhà
ăn tết đã được cấp giấy phép và được đội vận chuyển chở ra quốc lộ đón
xe về vui xuân với gia đình. Công trường chỉ còn lại số ít cán bộ công
nhân phải ở lại, chờ đợt đi phép thứ hai, sau tết. Nhưng, chú cũng không
thể chờ đợi lâu hơn. Một mặt chú cho báo tin khẩn cấp cho thân nhân Bảo
Quỳnh lên công trường nhận xác, mặt khác chú điện khẩn cấp về trung ương
để xin quyết định cho Mạnh Hùng được sớm rời khỏi công trường.
Nhưng trời không chiều lòng người. Thủ Trưởng ở trung ương của Công Ty
Xây Dựng Thủy Lợi 9 đã về quê tận Quảng Ninh ăn tết, nên đề nghị của Chủ
nhiệm công trường Hồ Chứa Nước Dầu Tiếng đành phải đợi đến ngày ông thủ
trưởng lớn hơn trở lại nhiệm sở mới có thể giải quyết. Vì vậy, Mạnh
Hùng, dù chỉ cần đợi cho qua mấy ngày tết ngắn ngủi, cũng phải ở lại đón
xuân hiu quạnh ở công trường với tâm trạng buồn đau thương nhớ cô bạn
gái khi xưa.
Buổi chiều cuối năm nơi công trường đèo heo hút gió thật quạnh quẽ thê
lương. Chú Chín ở miết trong phòng với vợ con nghe đài phát những bài
hát đón xuân buồn thê thiết. Dưới hai dãy nhà ở của công nhân cũng lặng
lẽ không một bóng người. Ðội vận tải, với những chiếc xe ZIN, xe MA đã
được bảo quản, lau chùi sạch sẽ nằm thẳng lớp im lìm, đám công nhân tài
xế, phần đi phép, phần lẻn ra xóm nhà dân vui xuân nên công trường cũng
chẳng có bóng dáng một ai.
Tôi và xế chính Nguyễn Văn Sinh làm sao chịu thấu cái quạnh quẽ của
những giây phút giao mùa, bèn rủ nhau cuốc bộ ra nhà bà Tư Thái làm một
bữa chén cuối năm say bí tỉ cần câu.
Hai chúng tôi, một cách mạng trái mùa, một tên ngụy thua trận, khoác lấy
tay nhau, ngả nghiêng bước, chìm khuất trong đám cỏ tranh tối tăm tịch
mịch, trở lại công trường với những cảm xúc hư không trống rỗng, không
nghĩ gì tới những giờ phút còn lại của lúc giao mùa. Bỗng nhiên, Sinh
nghêu ngao cất cao một bài hát ngụy ....Nếu mai không nở, tao đâu biết
xuân về hay chưa... Phải vậy không mày? Rồi Sinh phá ra cười trong đêm
tối, giữa cái rùng rợn của đêm trừ tịch giữa đám cỏ tranh.
Quá nửa khuya, tức đã quá giao thừa, chúng tôi đang say ngủ, bỗng bàng
hoàng thức giấc sau những tiếng la thất thanh vọng đến từ dãy nhà công
nhân. Những cái đèn màu vàng ệch được bật sáng khắp nơi. Chúng tôi vội
vã chạy về phía có tiếng thét gào ban nãy. Mạnh Hùng nằm chết tự lúc
nào, xác vắt ngang ngưỡng cửa, tay chân mồm miệng dính đầy đất cát giống
hệt như kiểu chết oan khiên của Bảo Quỳnh.
Thế là những kinh nghiệm ghê gớm về loại ma rừng của Chú Chín cùng những
gì chú dự liệu đã xảy ra đúng như lời chú nói. Chỉ có điều là chú không
thể chạy kịp được với thời gian để cố cứu mạng cho Mạnh Hùng. Phải
chăng, đó là tại số mệnh. Số mệnh oan nghiệt của hai người trẻ tuổi thua
cuộc vì trận chiến cha ông, vì họ đã yêu nhau đến chết cũng phải chịu
chung nỗi ngậm ngùi?
Chú Chín buồn bã nhìn xác Mạnh Hùng, miệng lẩm bẩm: - Mẹ! Ðã biết mà
không làm gì kịp.
Rõ ràng Bảo Quỳnh đã hóa thành loại ma đất, trở về công trường để biến
thành con ma nữ đêm giao thừa để bắt hồn Mạnh Hùng phải cùng đi với em
sang bên kia thế giới cho trọn nghĩa yêu đương, theo như thói quen của
loài ma đất.
© 2002 tamlinh.net