Lâu Đài Kinh Hoàng
Bob Andy để chiếc xe đạp trước bậc thềm và bước vào nhà.
- Có phải coi con đó không ,há Bob?
- Dạ con đây,mẹ Ơi.
Bob chạy xuống bếp, nơi mẹ cậu,một phụ nữ trẻ tóc đen mảnh
mai, đang nhồi bột bánh chiên.
- Công việc ở thư viện có tốt không? con?
- Không chê vào đâu được, Bob trả lời.
Để kiếm thêm ít tiền túi, Bob làm việc ở thư viện thành phố
vài giờ trong tuần, cậu sắp xếp các quyển sách và làm phiếu.
Công việc kgông phải lúc nào cũng thích thú lắm.
- Hannibal, bạn con, có gọi điện - Bà Andy vừa nhồi bọ6t vừa
nói. Cậu ấy có nhắn lại cho con.
- Nhắn gì hả mẹ? Mẹ nói nhanh đi !
Nghe tên Hannibal,Bob nhảy phốc dậy.
- Mẹ có ghi lại trên giấy, mẹ Bob đáp. Mẹ sẽ đưa cho con ngay
khi tay mẹ sạch bột.
- Có thế mẹ nhớ Hannibal nhắn con gì không? Lỡ Hannibal cần
con đến ngay.
- Lời nhắn bình thường thì mẹ không bao giờ quên. Nhưng lời
nhắn của Hannibal lúc nào cũng quá kỳ quặc... Mẹ không thể nào
nhớ nỗi.
- Phải Hannibal thích từ ngữ kỳ lạ- Bob công nhận. Bạn ấy đọc
quá nhiều sách đến nỗi, có lúc,thoạt nghe, không thể nào hiểu
bạn ấy nói gì.
Bà Abdy phản đối:
- Con nói chuyện buồn cười thế. Hannibal là đứa con đặc biệt
nhất mà mẹ biết. Chắc mẹ sẽ không bao giờ quên cách cậu ấy tìm
lại được chiếc nhẫn đính hôn của mẹ.
Đúng vậy, vài tháng trước, bà Andy làm mất chiếc nhẫn có đính
hột kim cương. Hannibal jones đã phỏng vấn bà thật tỉ mỉ về
những gì bà đã làm trong ngày bị mất chiếc nhẫn. Sau đó,cậu ta
bình thản ra phòng? bếp phụ và thò tay phía sau một hàng keo
cà chua hộp: chiếc nhẫn đã lăn vào đó trong khi bà Andy nấu
chín những keo khác.
- Mẹ vẫn còn ngạc nhiên làm thế nào mà cậu ấy đoán ra được là
chiếc nhẫ nằm chỗ đó. Mẹ của Bob nhận xét.
- Hannibal không bao giờ đoán: cậu ấy lý luận. Mẹ không thể ưa
cho con lời nhắn của Hannibal ngay bây giờ, hả mẹ?
- Mẹ cho ngaỵ? à còn cái chuyện gì mà mẹ đọc? trong báo ngày
hôm qua kìa? Bộ Hannibal? trúng được chiếc xe Rolls thuê trong
một tháng hả?
- Dạ phải,mẹ ạ. Đó là cuộc thi do một công ty cho thuê xe tổ
chức. Có một cái lu chứa đầy hạt đậu khô đặt sau cửa kính cửa
hàng, và phải đoán ra số hạt đậu. Người nào đưa ra con số gần
sát nhất so với con số đúng sẽ được quyền sử dụng chiếc xe
Rolls có tài xế trong ba mươi ngày ! Hannibal đã thực hiện
những phép tính để tính ra tổng thể tích của cái lu, thể tích
trung bình của các hạt đậu v.v... Và cậu ấy đã thắng ! Mẹ Ơi,
mẹ cho con lời nhắn của Hannibal nhé?
- Mẹ đưa d8ây- bà Andy đáp và bắt đầu lau taỵ Mẹ không biết
Hannibal sẽ làm gì với chiếc xe Rolls và tài xế nhỉ?
- Mẹ biết không- Bob nói, chúng con dự dịnh...
Nhưng mẹ cậu không nghe nữa.
- Lời nhắn đây- bà thông báo:" Cửa xanh số một. máy in đang
quay ".
- Ồ ! Con cám ơn mẹ !.
Bob đã bước ra tới cửa. Mẹ cậu vừa kịp gọi lại:
- Con nói cho mẹ nghe, lời nhắn như thế này có ý nghĩa gì hả
con? Có phải viết bằng mật mã không?
- Ồ không phải đâu mẹ ạ. Đây là một bài viết thông thường
nhất. Dạ ,con đi đây.
Rồi cậu leo lên xe đãp đi đến Thiên Đường buôn bán đồ cổ.
Máy chỉnh hình mà Bob? phải đeo ở chân, từ khi cậu bị gãy chân
trong một lấn thử leo núi, gần như không làm phiền cậu khi đạp
xe, nên cậu nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố và không
trục trặc gì đến mục đích? chuyến đi của mình.
Chính Hannibal đặt ra cái tên Thiên đường buôn bán Đồ cổ.
Trước kia chỗ đó tên là Hiệu đồ cũ. Chính tại nơi này, ông
Jones, chú của Hannibal bán đủ loại đồ vật hỗn tạp. Việc thay
đổi tên cửa hàng đã rất có lợi cho ông: bây giờ, ở mấy chục
cây số quanh vùng, người ta đến Thiên đường buôn bán đồ cổ để
làm áp phe.
Bob vượt qua cổng chính- một cổng sắt vĩ đại mua ở nhà biệt
thự lân cận - và chỉ dừng lại? xa hơn ba trăm mét, ngay trước
góc, nơi tranh tường có vẽ một? cảnh biến giận dữ và chiếc
buồm sắp chìm đắm. Bob nhảy xuống đất trước hai tấm ván nơi
Hannibal đã tự làm cho mình một cửa vào bí mật đặt tên là cửa
xanh số 1. Trong mắt của một con cá đang bơi giữa hai làn nước
cò giấu một nút ấn. Bob ấn ngón trỏ vào đó: các tấm ván xoay
đi.
Bob đẩy xe đạp vào và đóng cánh cửa mật lại.
Hiện, Hannibal đang ngồi trong chiếc ghế bành đu cũ kỹ và đang
dùng hai ngón tay bóp chặt môi dưới, điều này luôn? là dấu
hiệu của một hoạt động trí óc dữ dội. Còn bạn của cậu, Peter
Crentch, thì đang cho chạy cái máy in nhỏ, trước kia hư hỏng,
nhưng được Haninibal vá víu thành công.
máy in kêu kích cắc, Peter, cao lớn tóc đen, đang cho vào máy
in những tấm carton trắng vuông mà cậu rút ra ngay sau đó.
Như vậy là Bob nói đúng: không có gì bí mật trong lời nhắn của
Hannibal và lời nhắn chỉ có nghĩa: máy in đang chạy; hãy đến
gặp mình ngay bằng cách đi qua cửa xanh số 1.
Bob cất xe đạp vào góc xưởng; Peter ngừng chạy máy in và đưa
cho Bob 1 tấm carton vừa mới in.
- Cậu xem này! - Peter nói.
Đó là 1 tấm danh thiếp, loại "làm ăn". Trên đó có thể đọc:
Ba Thám Tử Trẻ.
Điều tra các loại
Thám tử trưởng: Hannibal Jones
Thám tử phó: Peter Crentch
Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy
- Được đấy! - Bob la lên. Có thể nói là lịch sự. Vậy cậu vẫn
đeo đuổi ý nghĩ của cậu, hả Hannibal?
- Chúng ta đã định thành lập hãng tình báo từ lâu rồi -
Hannibal nghiêm trang đáp. Nay mình đã trúng được chiếc Rolls
để sử dụng thoải mái trong 30 ngày, thì ta có thể dễ dàng lao
đi tìm những bí ẩn để làm sáng tỏ. Vậy, đến đâu hay đó! Chúng
ta chính thức trở thành 3 thám tử trẻ.
- Là thám tử trưởng, mình sẽ có trách nhiệm hiệu chính chiến
lược mọi vụ thao tác. Là thám tử phó, Peter sẽ lo về mọi hành
động cần có tính lực sĩ. Còn cậu, Bob à, vì hiện cậu đang bất
lợi để theo dõi những kẻ khả nghi, để vượt rào,v.v... cậu sẽ
chịu trách nhiệm về nghiên cứu tìm kiếm ở thư viện và cập nhật
hồ sơ lưu trữ của chúng ta.
- Mình cũng đang làm ở thư viện, cho nên như thế hoàn toàn phù
hợp - Bob tán thành.
- Vào thời đại ta, Hannibal nói tiếp, bất kỳ công việc điều
tra nào cũng đòi hỏi nghiên cứu tìm tòi sâu sắc. Nhưng tại sao
cậu nhìn danh thiếp chuyên nghiệp của chúng tả với nét mặt như
thế? Hay nội dung không vừa ý cậu?
- Mấy dấu chấm hỏi ấy - Bob nói - Để làm gì vậy?
- Mình biết thế nào cậu cũng hỏi - Peter nói. Hannibal đã dự
kiến là cậu sẽ đặt câu hỏi này. Hannibal khẳng định là mọi
người sẽ đặt câu hỏi này.
- Dấu chấm hỏi - Hannibal giải thích, là biểu tượng phổ
biến... của câu hỏi. Bởi vì chúng ta sẳn sàng trả lời những
câu hỏi có thể đặt ra, dĩ nhiên dấu chấm hỏi phải là nhãn hiệu
chế tạo của tạ Cũng dĩ nhiên là ta có 3 dấu chấm hỏi bởi vì
chúng ta có 3 người.
Bob tưởng Hannibal đã kết thúc bài phát biểu nhưng cậu con
trai thông thái chỉ mới bắt đầu.
- Ngoài ra - Hannibal nói tiếp, những dấu chấm hỏi này sẽ gợi
lên sự quan tâm của công chúng. Người ta sẽ tự hỏi về ý nghĩa
của chúng, y như cậu vừa mới hỏi. Như vậy người ta sẽ nhớ rõ
về chúng ta hơn. Những ký hiệu bí ẩn này sẽ quảng cáo cho
chúng ta; mà bất kỳ vụ làm ăn nào cũng cần đến quảng cáo để
thu hút khách hàng.
- Hết xảy - Bob nói và đặt danh thei61p trở lại chồng nơi
Peter đã lấy. Bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu 1 cái gì đó để
điều tra.
Peter ra vẻ có thần cảm.
- Cậu lầm rồi, Bob ạ. Chúng ta có 1 bí mật.
Hannibal ngồi thẳng người lên, trông cậu đỡ béo mập hơn.
- Chỉnh lại! Hannibal can thiệp. Chúng ta chưa có, nghĩa là
chúng ta biết về sự tồn tại của bí mật, nhưng chúng ta chưa
được thuê để làm sáng tỏ nó. Có 1 trở ngại nhỏ.
- Vấn đề gì? Bob hỏi, hết sức chăm chú.
- Ông Alfred Hitchcock đang tìm 1 ngôi nhà có ma cho bộ phim
sắp tới - Peter giải thích. Ở trường quay, ba nghe nói như
thế.
Ông Crentch thật sự làm việc ở Hollywood, nơi ông lo về các
xảo thuật.
- Một ngôi nhà có ma hả? Bob nhíu mày hỏi. Nhưng đâu có điều
trạ Có liên quan gì đến chúng ta?
- Chúng ta có thể tìm hiểu xem 1 ngôi nhà nào đó thật sự có ma
hay không. Dù có hay không, thì cũng sẽ là quảng cáo cho chúng
ta, và thế là nhóm của ta được lăng xê!
- Có thể, nhưng ông Hitchcock chưa bao giờ yêu cầu bọn mình
làm việc cho ông ấy. Bob phản đối. Đó là cái mà cậu gọi là
"trở ngại nhỏ" đó hả?
- Vấn đề chỉ là thuyết phục ông ấy dùng đến dịch vụ của ta -
Hannibal đáp. Mà chúng ta sẽ làm hết sức mình để thuyết phục.
- Tất nhiên. Bob nói mỉa mai. Chúng ta sẽ xếp hàng từng người
1? bước vào phòng làm việc của 1 trong các đạo diễn danh tiếng
nhất thế giới, rồi nói ông ta: "Xin chào ông chỉ. Ông chủ cần
người hả?".
- Các chi tiết thì hơi sai nhưng ý chung thì gần đúng.
Hannibal trả lời. Mìnnh đã gọi điện cho ông Hitchcock để thỏa
thuận về 1 cuộc gặp.
- Và ông ta trả lời chịu gặp cậu sao - Peter ngạc nhiên hỏi.
- Không - Hannibal công nhận nhưng không bối rối. Nói thật thì
cô thư ký không cho mình nói chuyện với ông ấy.
- Hứa hẹn quá há! Peter nhận xét.
- Còn hơn nữa, chị ấy doa. sẽ kêu công an đến bắt tất cả bọn
mình nếu bọn mình thử đi gặp ông ấy. Hannibal nói rõ. Các cậu
biết không, thư ký tạm thời của ông Hitchcock hóa ra là 1 cô
gái ở thành phố Rocky thân thương của ta, và chị ấy học cùng
trường chúng tạ Chắc chắn 2 cậu nhớ. chị ấy tên là Henrietta
Larson.
- Henrietta Phá Đám! Làm sao mà không nhớ được! Peter la lên.
- Khi cần phá quấy những đứa nhỏ hơn chị ấy, thì chị ấy còn tệ
hơn cả giám thị, Bob nói thêm. Nếu Henrietta Larson là thư ký
của ông Hitchcock, thì bọn mình có thể đành chịu thua không lo
bất cứ cái nhà có ma nào cả. Cả hổ cũng hải sợ 1 cô gái như
thế.
- Những trở ngại, Hannibal đáp, đã được phát minh ra để ta
vượt quạ Sáng mai ta sẽ đến Hollywood trong chiếc xe ô tô của
ta, và ta sẽ đến thăm ông Hitchcock.
- Để cho Henrietta gọi công an theo dõi bọn mình à? Bob phản
đối. Mình thì sáng mai làm việc ở thư viện.
- Vậy thì Peter sẽ cùng đi với mình. Mình sẽ gọi điện thoại
ngay cho công ty thuê xe để báo là ngày mai mình cần xe Rolls
từ lúc 10 giờ. Còn cậu, Bob ạ, vì trước sau gì cậu cũng ở thư
viện, cậu tìm trong báo và tạp chí cũ cho mình thông tin về...
Hannibal viết nguệch ngoạc vài chữ phía sau 1 tấm danh thiếp
vừa mới in và đưa cho Bob. Bob đọc:
- " Lâu Đài Kinh Hoàng"
- Được, Babal ạ! Bob nói. Tuân lệnh cậu!
Ba thám tử trẻ bắt đầu làm việc. Hannibal hài lòng nhận xét:
- Các cậu hãy lôn luôn mang theo danh thiếp bên mình: danh
thiếp sẽ là quốc thư cho các cậu. Còn ngày mai thì việc ai nấy
làm!