Khúc Hát Gọi Hồn
Đuổi được người phụ nữ mai mối ra khỏi nhà, Quang nghe
nhẹ cả người.
Suốt buổi tối nay, bà ta cứ lôi hết mối này ra khoe rồi
mối kia ra tán tụng. Qua miệng lưỡi của bà ta thì người
con gái nào cũng xuất chúng, tuyệt vời, nên rước về làm
vợ ngay! Nhưng càng nghe bà ta ba hoa thì Quang lại càng
nản. Thú thật, trong lòng Quang lúc này đàn bà là một
cái gì đó đáng sợ hơn là để yêu thương.
Lý do khiến Quang trở nên như vậy là vì chỉ trong vòng
hai năm trở lại đây, anh đã bị đổ vỡ đến ba mối tình!
Thứ nhất, nàng Tố Oanh, người vợ đầu chỉ sống được với
anh đúng sáu tháng rồi chẳng bệnh hoạn gì, đã lăn đùng
ra chết. Người thứ hai, anh gặp được trong một lần xem
hát tuồng, nàng là cô đào chính của gánh hát, được Quang
cưới về, thì chỉ bốn tháng sau nàng ta đã dọn sạch đồ
đạc trong nhà đi luôn. Đến người vợ thứ ba, nàng Xuân
Lan, ở được lâu hơn, đến hơn một năm, rồi bỗng nửa đêm
nàng ta nổi cơn điên loạn, xé quần áo chạy nhông nhông
giữa đường, la hét om sòm. Khi người ta vây bắt lại thì
bất thần nàng ta nhảy xuống sông, con nước cuốn trôi mất
xác!
Bi kịch dồn dập như vậy bảo sao Quang không màn chuyện
đàn bà, chuyện nhân duyên. Trước khi tiễn bà mai ra về,
Quang còn cả quyết:
- Từ nay bà đừng bao giờ nói chuyện mai mối với tôi nữa
nhé!
Nhưng đêm hôm đó trong lúc ngủ, Quang lại mơ thấy mình
cưới vợ lần nữa. Thức giấc, anh bật cười một mình. Cười
xong anh lại lẩm bẩm: - Có điên mới cưới.
Nhưng rõ ràng, những gì trong giấc mơ như đang hiển
hiện. Anh nhớ mình đã gặp một cô gái có tên gọi là Kim
Yến, nàng ngồi khóc một mình bên bờ giếng, khi Quang đến
hỏi thì nàng không ngẩng lên mà lại nói:
- Tránh ra để người ta chết!
Thì ra nàng ta sắp nhảy xuống giếng! Quang hốt hoảng
ngăn lại thì nàng ù té chạy mất dạng. Quang cố đuổi
theo, cuối cùng cũng bắt kịp và... nàng chịu làm bạn với
anh. Để rồi không lâu sau, chính Quang đã đề nghị được
cưới nàng ta. Và nàng ưng thuận...
Bây giờ ngồi đây nhớ lại chuyện giấc mơ, Quang bỗng rùng
mình. Để xua đi ý nghĩ không muốn có ấy, Quang đứng dậy
bước ra ngoài. Trời vừa rạng sáng. Có tiếng gọi vọng từ
ngoài:
- Đi chẩn bần thầy Quang ơi!
Tiếng của những người trong nhóm thiện nguyện mà Quang
là một thành viên. Lúc ấy Quang mới nhớ là hôm nay có
hẹn với họ đi về một làng hẻo lánh để cứu trợ cho những
người bị lũ lụt cuốn trôi nhà cửa.
Sợ họ sốt ruột, Quang phải nói vọng ra:
- Chờ tôi năm phút!
Khi anh ra ngoài thì mọi người đã có mặt đông đủ. Một
vài người thấy Quang còn lừ đừ liền trêu:
- Đàn ông không có vợ mà cũng ngủ quên sáng kể cũng lạ.
Người khác làm bộ hỏi lại:
- Vậy nếu có vợ thì bị giật tóc dậy sớm thì phải, nhưng
để làm gì kia chớ?
Nhiều tiếng cười phá lên. Một ai đó nói:
- Kỳ này sớm tìm gấp cho chàng Quang này một cô vợ đi!
Quang chỉ cười cho qua chuyện chớ không đôi co, bởi anh
biết mình mà lên tiếng thì họ lại trêu chết bỏ mới thôi!
Vào lúc giữa trưa thì họ tới ngôi làng như dự kiến. Tuy
nhiên, có một bất ngờ mà đoàn không lường trước được đó
là trời mưa. Không ngờ giữa mùa nắng như thế này mà trời
đột ngột đổ cơn mưa lớn chưa từng thấy. Cơn mưa dứt thì
đã hơn bốn giờ chiều. Mọi người lo lắng bàn nhau:
- Bây giờ mà tiến hành công việc cũng chẳng được bao
nhiêu mà quay về cũng không còn kịp nữa, bởi trời tối mà
đi ngang qua thác Dựng sẽ nguy hiểm vô cùng. Mình tính
sao đây?
Quang là người giỏi tính nhất trong nhóm, sau vài giây
suy nghĩ, anh quyết định:
- Ta ngủ lại đây, sáng mai làm việc sớm rồi về sớm.
Không còn cách nào khác nên mọi người đành phải chấp
nhận. Việc ăn nghỉ không khó, bởi dân làng ở đây đã quen
thuộc với nhóm của Quang, nên họ tình nguyện bố trí cho
cả nhóm ngủ lại tại nhà ông trưởng thôn. Nhóm của Quang
có bảy người, mà nhà chỉ còn khả năng xếp cho sáu người
ngủ chung trên 2 chiếc giường không rộng lắm, còn thừa
một người… Trong lúc còn đang tìm cách thì ông trưởng
thôn chỉ tay ra phía bên hông nhà, hỏi:
- Ở đây ai không sợ ma?
Nghe tới ma thì hầu như ai nấy đều nhìn nhau lấm lét.
Chợt Quang lên tiếng:
- Tôi.
Ông trưởng thôn vốn có gặp Quang vài lần, ông cười:
- Khi hỏi thì tôi đã nghĩ tới cậu. Còn nhớ lần trước cậu
đã một mình vào tận núi Voi để cứu thằng Vạn xóm này,
nếu không có cậu thì thằng ấy đã chết mất xác trong đó
rồi.
Quang hỏi lại:
- Ngoài kia còn chỗ ngủ phải không?
Ông trưởng thôn gật đầu:
- Ở cái chòi ngoài đó vốn trước xây dựng lên để cho ông
thầy mo cúng vọng. Lâu nay không sử dụng, nhưng còn đủ
mùng mền chiếu gối, nếu cậu dám thì…
Quang cười:
- Thích quá rồi còn gì nữa mà không dám! Vậy ông cho tôi
mượn cây dù, tôi sẽ ra ngủ đó. Tôi cũng đang cần sự yên
tĩnh đây.
Mấy người bạn lo cho Quang:
- Hay là để thêm cậu Ngàn theo cùng ở với Quang!
Nhưng Quang đã cương quyết:
- Một mình tôi được rồi, Ngàn ngủ ngáy to tôi chịu không
nổi.
Vậy là Quang ra chòi lá ngủ một mình. Tuy cách nhà lớn
chỉ hơn chục bước chân, nhưng cửa chòi hướng về phía
ngoài, nên coi như biệt lập, hầu như không nghe tiếng
động nào ngoài tiếng côn trùng rả rích… Quang lại thích
như vậy, nên sau khi dọn sơ mùng chiếu, anh bước tới ô
cửa nhỏ đưa tầm mắt nhìn ra. Anh thầm cám ơn ai đã tạo
ra một ô nhỏ vừa với tầm mắt, có thể từ đó nhìn suốt vạt
rừng bên ngoài. Dù đêm tối không nhìn thấy gì, nhưng
thỉnh thoảng có những ánh sáng chớp tắt của lũ đom đóm
cũng khiến Quang thấy vui mắt. Anh hít thở, cố nuốt trọn
bầu không khí trong lành của đêm miền rừng núi vào buồng
phổi mà nghe khoan khoái lạ thường. Chẳng bù với cái
ngột ngạt của thị thành.
Chợt bàn chân trước của Quang giẫm phải một vật gì mềm
mại nằm trên sàn, anh giật mình rút chân lên, bước tránh
sang bên rồi rọi ánh đuốc nhìn.
- Một cái khăn!
Chiếc khăn lụa màu đỏ còn khá mới và cả mùi thơm nữa.
Quang nhặt lên xem và đoán:
- Phải là của một phụ nữ...
Dĩ nhiên khăn là của phụ nữ, bởi có mùi thơm đặc trưng
mà không người đàn ông nào có được. Nhưng sao lại có phụ
nữ ở chỗ này?
Quang cố tìm thêm nữa, nhưng không có gì khác, ngoại trừ
chiếc gối hình như có mùi hơi lạ, một thứ mùi dễ chịu,
chớ không phải ẩm mốc của vật dụng để trong phòng lâu
ngày không dùng tới.
Có người ở trong chòi này chăng? Quang tự hỏi nhưng
không tìm được câu trả lời, cuối cùng anh mỉm cười một
mình với ý nghĩ: Có người ở thì càng vui.
Tiện tay, Quang máng chiếc khăn gần ô cửa nhỏ, rồi ngả
lưng xuống chiếc giường tre không nệm, nhưng lúc này anh
cảm thấy như được nằm trên chiếc giường Hồng Kông sang
trọng. Có lẽ thấm mệt sau một ngày lội rừng, vượt thác,
nên hai mí mắt của Quang như bị kéo xuống, anh thầm
nghĩ: Ngủ được nhanh thì càng không phải sợ ai đó tới
giành lại giường!
Nhưng sự việc lại không như Quang nghĩ, mí mắt thì kéo
ghì xuống bắt ngủ, nhưng vừa sắp chợp mắt thì y như là
có ai đó chạm vào người, khiến Quang ngơ ngác hỏi:
- Ai vậy?
Chẳng có ai trả lời. Mà quả như vậy, lúc đó ánh đuốc còn
sáng, nên Quang có thể quan sát khắp gian nhà. Chỉ có
duy nhất cửa ra vào thì đã được gài chốt bên trong, còn
ô cửa nhỏ thì chỉ đủ cho một con dơi chui qua thôi, làm
sao có ai...
Nghĩ là do mệt nên giấc ngủ không yên, Quang cố gạt bỏ ý
nghĩ và ngủ lại. Nhưng lần sau thì rõ ràng như có ai đó
kéo mạnh một bên cánh tay của anh! Quang giật ngay dậy
và nhảy xuống giường, lên tiếng lần nữa:
- Ai vậy?
Anh bước tới chỗ ô cửa, bởi nghĩ chắc có người ở đó.
Nhưng tuyệt nhiên không. Ngoài kia trời đang tối đen mà
ô cửa thì cách sàn nhà khá cao, nên không ai có thể leo
lên đó được.
Chợt quay sang trái, Quang ngạc nhiên:
- Chiếc khăn đâu?
Hồi nãy lúc lên giường nằm, Quang đã máng nó ở đây. Sợ
nó rơi, Quang cúi xuống tìm cũng chẳng thấy. Kỳ vậy...
Quang lẩm bẩm, vừa quay lại giường thì phát hiện chiếc
khăn đang nằm gọn trên gối.
- Không thể nào...
Quang hiểu là vừa rồi có ai đó trêu chọc mình, nên đã cố
làm ra giọng nghiêm túc:
- Đùa lúc người khác cần giấc ngủ là không hay đâu!
Mặc cho Quang nói, chung quanh không hề có ai lên tiếng.
Lát sau cái cảm giác buồn ngủ lại kéo tới và Quang không
cưỡng lại được, anh bỏ mặc, lên giường quyết tìm lại
giấc ngủ. Đúng là người có bộ thần kinh thép như Quang
thì mới ngủ trong tình trạng ấy. Và anh đã làm được...
Anh ngủ một giấc tuy không dài, nhưng cũng đủ tỉnh táo,
nên khi thức giấc vào lúc hơn một giờ sáng, Quang cảm
thấy nhẹ người. Theo thói quen, Quang bật dậy đi tìm
điếu thuốc phì phà. Lần này anh trố mắt kinh ngạc, bởi
chiếc khăn màu đỏ lúc nãy anh để cạnh chỗ nằm, giờ đã
biến mất.
Không thể xem là bình thường nữa, lần này Quang mở cửa
bước hẳn ra ngoài. Ban đầu anh định báo cho trưởng thôn
biết, nhưng suy tính một chút, cuối cùng Quang quyết
định một mình đi thẳng ra rặng cây cách nhà hơn trăm
thước. Do đã vài lần tới đây, nên tuy ban chiều chưa ra
đây, nhưng Quang cũng không lạ. Sở dĩ anh muốn ra chốn
này vì trong khoảnh khắc vừa rồi, tự dưng trong ý nghĩ
của anh lóe lên một điều gì đó, mà hình như bước chân
của Quang không cưỡng lại được cái đầu.
Lúc này trên nền trời đã xuất hiện ánh trăng. Không nhìn
đồng hồ, nhưng qua bóng trăng chênh chếch đỉnh đầu,
Quang đoán đã quá nửa khuya. Nhờ ánh trăng chiếu xuống,
Quang nhìn được cách mấy chục thước. Bỗng anh khựng lại,
vì trước mặt hiện ra một bóng người. Lúc đầu tưởng nhìn
lầm, nhưng sau khi dụi mắt nhìn kỹ, thì rõ ràng cách chỗ
Quang đứng không xa, đang có một bóng người ngồi trên mô
đá. Bước gần hơn một chút nữa, bỗng Quang hốt hoảng, bởi
ngay trước mặt cái bóng đó là một vực sâu.
Nhìn kỹ hơn nữa, Quang càng sợ hơn, bởi cái bóng đó là
của một phụ nữ.
- Cô ta...
Quang nghĩ ngay tới một vụ tự tử. Bởi giờ này mà ngồi
như thế thì chỉ có mục đích đó mà thôi... Không suy nghĩ
thêm, Quang lao nhanh tới và chẳng nói lời nào, anh đưa
tay chụp lấy cô nàng kéo ngược về phía sau.
- Á!
Cô nàng kêu lên và giương mắt nhìn Quang, trong khi đó
anh cũng thốt lên:
- Cô là...
Quang ngạc nhiên cũng phải, anh vừa nhìn thấy chiếc khăn
lụa màu đỏ đang được quấn trên cổ cô gái. Chiếc khăn mà
Quang đã bắt gặp trong phòng mình.
- Cô...
Quang lên tiếng, nhưng do thấy cô gái quá sợ hãi nên anh
không tiếp lời được, mà chỉ dán mắt vào chiếc khăn. Bấy
giờ cô gái mới nói:
- Tại sao anh không để tôi chết? Tôi muốn chết!
Đúng là nàng ta muốn tự tử rồi! Quang có cớ để nói:
- Tôi xin lỗi đã chạm vào cô, bởi tôi không thể thấy mà
không cứu. Nhưng sao cô lại tìm cái chết?
Cô nàng không đáp, lại cất tiếng khóc! Quang vốn rất dở
nghe phụ nữ khóc, nên anh đứng thừ người ra nhìn bờ vai
nàng run run. Nàng khóc càng nhiều, Quang có cảm giác
như nàng sắp ngất đi qua cơn xúc động đó.
- Cô... hay là...
Anh định đề nghị đưa cô ta về, nhưng không thể nói chen
vào được với tiếng khóc quá thương tâm ấy. Nhưng đợi đến
lúc nàng ngưng khóc thì lại rơi vào trạng thái gần như
hôn mê.
- Kìa cô!
Không còn cách nào khác. Quang phải đỡ lấy cô ta và
trong lúc cấp bách, anh bế thẳng cô lên và chạy thẳng về
chòi. Do cửa chòi quay về hướng rừng, nên việc Quang bế
một người vào nhà giờ này chắc chắn là không ai nhìn
thấy, mà thật ra lúc ấy Quang cũng chỉ nghỉ đến việc cấp
cứu một người đang nguy kịch.
Đặt cô nằm thẳng trên cái giường độc nhất, lúc cúi xuống
gần, Quang mới nhận ra hương thơm nhẹ phát ra từ cô ta
giống hệt như mùi mà anh ngửi được lúc đầu tiên ở chiếc
gối kia. Phải chăng...
Quang không kịp suy nghĩ nữa, bàn tay của nàng đã nắm
chặt lấy anh, miệng phát ra những tiếng mà có lẽ đang
trong trạng thái mê sảng nên không nghe rõ. Không gỡ tay
ra, Quang để cô ta như vậy, tay còn lại thì lục tìm
trong túi xách chai dầu gió. Sau khi được xức dầu, xem
ra cô nàng đỡ hơn, cô nằm im, thở đều. Tuy nhiên, bàn
tay đang nắm cổ tay Quang thì nàng vẫn giữ chặt, như sợ
bị bỏ rơi!
- Cô nương...
Quang thử gọi xem nàng tỉnh tới đâu. Hình như nàng hiểu,
nên tay đang nắm đã siết chặt hơn. Nhưng chỉ có thế, rồi
lại bất động và thiêm thiếp...
Trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Tiếng gà gáy vang lên ở
đầu và cuối thôn. Quang hơi lo, không biết phải giải
thích sao với những người cùng đi, đặc biệt là với ông
trưởng thôn...
Thốt nhiên, có tiếng gọi từ bên ngoài:
- Thức sớm vậy thầy Quang!
- Ông trưởng thôn!
Quang giật tay ra khỏi tay cô nàng, bước ngay ra cửa và
lên tiếng nhằm đánh lạc hướng:
- Dạ… dạ cháu mới thức. Cháu định ra ngoài.
Anh nhanh tay đẩy cửa ra rồi chốt lại ngay bên ngoài.
Ông trưởng thôn ngạc nhiên hỏi:
- Cậu định đi đâu giờ này? Mới có ba giờ sáng mà.
Quang nói đại:
- Dạ, cháu... tập thể dục.
Ông ta cười lớn:
- Cái cậu này, giờ này mà tập thì cảm lạnh cho biết! Tôi
đi thăm bẫy thú sớm, vì nghe có tiếng kêu của nai. Thôi,
cậu vào ngủ tiếp đi, lát nữa hãy tập.
- Ông cho cháu đi thăm bẫy với, được không?
Ông trưởng thôn nhìn Quang, ái ngại:
- Không được. Đi ra rừng phải mặc quần áo dày hơn, không
đi dép như thế. Thôi, để lúc khác. Tôi đi đây!
Ông ta đi rồi. Quang thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là ông
ta không ghé qua chòi, chớ nếu ghé thì không biết giải
thích làm sao!
Cẩn thận mở cửa và cũng nhẹ nhàng đóng lại như lúc ra,
Quang bước rất nhẹ, sợ kinh động người khách lạ. Tuy
nhiên, lúc tiến gần mùng thì Quang hốt hoảng:
- Cô ơi, cô đâu rồi?
Cô nàng không có trên giường. Nhìn khắp căn chòi bé xíu,
cả dưới gầm giường nữa đều không thấy, Quang gọi khẽ:
- Cô ơi!
Không có tiếng trả lời.
Trời bên ngoài sáng dần...
Nhìn lên gối nằm, chiếc khăn màu đỏ còn đó. Quang cầm
chiếc khăn lên, tiếc nuối:
- Sao đi mà không nói tiếng nào...
Lúc này có hỏi Quang nàng ta ra khỏi chòi bằng cách nào
thì anh cũng chịu thua. Căn chòi chỉ có cửa duy nhất đó,
mà lúc nãy khi ra Quang đã cẩn thận chốt lại bên ngoài.
Một lần nữa, tiếng gọi của ông trưởng thôn ngoài cửa:
- Cậu Quang ơi, bữa nay có tiệc thịt nai rồi nhé, tôi
bẫy được con nai to lắm!
Quang thẫn thờ nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ mà quên đáp
lời ông trưởng thôn...
° ° °
Việc Quang đòi ở lại sau hai ngày cứu trợ đã khiến cho
anh em trong đoàn ngạc nhiên:
- Có gì đâu mà ở lại? Hay là mê cô nào rồi?
Ông trưởng thôn cười bảo:
- Ở đây có mấy người mê thầy Quang, nhưng ổng đâu có
chịu. Chớ phải chịu tôi cũng làm mai cho!
Quang cười theo:
- Tôi về nhà cũng chẳng làm gì trong tuần lễ này, nên
muốn ở lại đây hưởng thêm không khí trong lành, chớ có
ai đâu mà mê.
Khi anh em về hết rồi, Quang chủ động đề nghị với ông
trưởng thôn:
- Cháu thích căn chòi của ông, nếu không sử dụng vào
việc gì, ông có thể cho cháu ở tạm mấy hôm được không?
Ông ta cười khà khà:
- Tưởng gì chớ thầy ở đó tôi còn mừng nữa là. Nói
thật...
Ông đã định nói gì đó, nhưng đã kịp dừng lại. Lát sau,
ông nói sang chuyện khác:
- Cậu có thích chiều chiều mình lai rai cho ấm rồi tối
ngủ ngon không?
Quang thích thú:
- Được vậy thì còn gì bằng.
Tuy hứa vậy nhưng xế chiều hôm đó thì chính Quang đã
thoái thác:
- Có lẽ xin lỗi bác trưởng thôn thôi, bữa nay cháu không
khỏe trong người, không nhậu được.
Sở dĩ Quang từ chối bởi anh chợt nhớ là tối nay anh phải
thức canh, chờ cô nàng trở lại. Anh tin nhất định thế
nào nàng ta cũng quay lại đây để lấy chiếc khăn. Mới bảy
giờ vừa ăn cơm chiều xong, Quang đã cố tình đóng cửa
chòi, lên giường nằm, giả vờ như ngủ...
Nhưng chỉ hoài công. Cho đến khi trăng lên, tức hơn mười
giờ đêm, mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Cơn buồn ngủ
lại chợt đến, khiến Quang phải ngồi bật dậy, định đi tắm
cho người tỉnh táo. Anh bước ra góc nhà, nơi có lu nước
nhỏ dùng chứa nước uống, múc một gáo, rửa mặt đôi ba
lần, rồi mới quay lại giường.
- Cái gì đây?
Trước mắt Quang là một cái lá xanh thật to, đang nằm gọn
trên gối. Cầm lên định vứt đi thì chợt Quang nhìn thấy
trên chiếc lá có nhiều chữ chi chít. Đưa sát ánh đèn,
Quang đọc được: "Muốn gặp người ta mà nằm ở đây làm sao
gặp được. Cám ơn vì đã ra tay cứu hôm qua. Hẹn gặp chỗ
mô đá đó. Nếu không ra thì ngày mai xuống hạ nguồn dòng
sông vớt xác!"
Quang phóng rất nhanh ra nơi hẹn, quả nàng đang ngồi ở
đó. Lần này không khóc, nhưng khi nàng quay mặt lại thì
Quang thấy nỗi buồn thoáng hiện trên khuôn mặt xanh xao.
Quang lên tiếng ngay:
- Sao hôm qua cô đi mà không báo. Mà làm cách nào trong
lúc cửa đóng cô vẫn ra được?
Nàng không thay đổi sắc mặt:
- Anh có xem em là người bình thường không?
Quang nói ngay:
- Nếu nghi ngờ gì cô thì tôi đã không nán lại đây chờ để
gặp. Tôi không về với bạn bè là vì... cô đấy!
Lúc này nàng mới cười nhẹ:
- Biết thế nên em mới còn ngồi đây. Chớ nếu không thì
ngay đêm qua em đã theo dòng nước dưới vực sâu kia rồi.
Quang ngồi xuống ngay bên cạnh, anh bạo gan nắm lấy tay
nàng, thân mật như người quen biết lâu:
- Cô đừng nói thế. Tôi... tôi...
Nàng quay đi chỗ khác, nói bâng quơ:
- Đến cách xưng hô mà anh còn xa lạ như vậy, mong gì
được điều gì khác…
Quang như được tiếp thêm sức, anh đổi cách nói ngay:
- Em chấp nhận làm bạn với anh chứ?
Nàng quay lại ngay và ôm chầm lấy anh như chỉ chờ có
thế! Rồi nàng lại khóc. Nhưng nước mắt lần này không bi
thương. Quang mừng lắm:
- Anh an tâm rồi. Nếu không, chắc đêm nay anh không tài
nào ngủ được.
Đến lúc ấy, họ mới nói tên cho nhau biết.
- Em là Thanh Tuyền.
- Anh là Quang, một viên chức hành chính bị mất việc vì
bị tố cáo... không có duyên với đàn bà!
Câu nói đùa của Quang... Nhưng nàng... nàng đã biết khá
rõ về anh, nàng tiếp:
- Đã qua ba đời vợ! Không ở được lâu với ai chỉ vì...
anh quá hiền lành, quá chiều chuộng họ.
Quang ngạc nhiên:
- Sao em biết? Em là...
- Em chưa hề quen anh trước đây, cũng không phải người ở
gần, bởi quê em ở mãi trên thượng nguồn dòng sông này,
mới lưu lạc đến đây không lâu. Nhưng em biết là do em
đọc được duyên số của anh.
Tưởng nàng lại nói đùa, nên Quang trêu:
- Không ngờ hôm nay anh gặp bà thầy bói rồi!
Nàng sa sầm mặt:
- Anh không tin thì đừng hỏi gì nữa!
Nàng đứng lên định bỏ đi, Quang hốt hoảng kéo lại, dịu
giọng:
- Anh xin lỗi. Em nói không sai, anh là người bất hạnh
như vậy đó, bởi vậy bây giờ anh rất sợ phụ nữ...
- Em không là phụ nữ sao?
Trước câu hỏi khó, Quang hơi lúng túng, nhưng may là
nàng kịp nói:
- Em thì khác. Em và anh có số hợp nhau...
Nàng còn định nói thêm, nhưng đã kịp dừng lại. Bốn mắt
họ vô tình chạm nhau. Nàng như chiếc lá sà vào lòng
Quang ngay sau đó, với lời nói như sự thú nhận thua
cuộc:
- Ngay lúc gặp anh đêm qua, em đã biết mình thuộc về anh
rồi, anh có tin không?
Quang thành thật:
- Anh cũng thế. Từ mấy năm qua, anh đã thề với lòng là
sẽ không bao giờ quen ai nữa. Vậy mà đêm qua, anh đã đầu
hàng số phận! Anh hiểu rằng, với phụ nữ ta không thể nói
trước được điều gì.
Trời đột ngột chuyển mưa, nàng giục:
- Anh quay về nhà đi kẻo không kịp!
Quang lo lắng:
- Còn em làm sao?
- Đừng lo cho em, em có chỗ trú mưa. Em còn chút việc
phải giải quyết, lát nữa ngớt mưa em sẽ tới.
Quang nghe theo:
- Anh về và để cửa chờ.
Nàng lắc đầu:
- Không cần. Em biết làm cách nào để được vào nhà. Rồi
sau này anh sẽ biết.
- Nhưng... coi chừng mưa ướt đấy!
Nàng có vẻ xúc động với sự lo lắng của Quang:
- Cám ơn anh, em không sao!
Giục chàng đi trước nhưng Quang không chịu:
- Anh đứng đợi khi nào em đi khuất thì mới về.
Nàng nghiêm giọng:
- Đừng cãi lời em. Anh về ngay kẻo không kịp!
Quang bịn rịn một lúc rồi mới quay về. Quả đúng như lời
của nàng, do Quang chậm một chút mà phải chịu cơn mưa
nặng hạt lúc chưa về tới chòi. Anh phải chạy thục mạng
mới về đến nơi thì quần áo đã ướt nhem. Lúc ấy Quang mới
sực nhớ, do đem theo có hai bộ đồ, một bộ giặt lúc chiều
phơi còn chưa khô, bây giờ ướt bộ này nữa thì chỉ có
nước..
Còn đang loay hoay vắt nước bộ quần áo, chợt Quang ngửi
được mùi thơm của gà nướng, anh nói thầm: Giờ này mà có
con gà nướng thì... trời đất cũng thấy.
Nghĩ vừa dứt ý, khi quay lại Quang đã thấy ở đầu giường
có một con gà rừng nướng, ai đó đã đặt sẵn trên một tàu
lá chuối tươi.
Quang nghĩ tới ông trưởng thôn, chắc là ông ta sợ anh
đói nên mang tới lúc mình đi vắng. Do vậy, anh ngồi
xuống ăn một cách ngon lành!
Vừa lúc ấy, có tiếng ông trưởng thôn bên ngoài:
- Cậu còn thức phải không cậu Quang?
Quang nói vọng ra:
- Cám ơn con gà nướng của ông.
Giọng ngạc nhiên của ông ta:
- Con gà nướng nào? Tôi đang định hỏi cậu coi có đói
bụng không tôi mang cơm nếp cho mà ăn đây.
Quang nhìn con gà đang ăn dở vừa hỏi lại:
- Vậy con gà này không phải của ông sao?
- Gà nào?
Vừa hỏi ông ta vừa ghé lại chòi, nghe mùi thơm của gà,
ông nói liền:
- Chắc là mấy cậu hồi sáng để lại cho cậu đó...
Biết chắc là không phải, nhưng Quang cũng phải nói cho
qua chuyện:
- Dạ... chắc vậy.
Anh ra mở cửa thì nhận được ống tre cơm nếp còn nóng từ
tay ông tưởng thôn.
- Dạ, mời ông vào.
- Thôi, cậu ăn đi rồi ngủ. Tôi cũng cần ngủ sớm để mai
còn đi thăm bẫy.
Ông ta đi rồi. Quang nhìn phần còn lại của con gà rừng,
anh không thể nào hiểu nổi. Chợt nghĩ tới Thanh Tuyền,
Quang không tin nàng làm chuyện này, bởi khi anh về đây
thì cô ấy đi hướng khác, còn trước đó thì anh ngồi suốt
với nàng... Vậy thì ai vào đây nữa?
Hoang mang, nhưng đã lỡ ăn rồi, nên phần còn lại Quang
ngồi ăn hết. Anh định lúc Thanh Tuyền tới sẽ kể cho nàng
nghe, xem nàng có ý gì không. Tuy nhiên, chỉ vài phút
sau khi ăn hết con gà, Quang hoa mắt lảo đảo, rồi ngã
lăn ra.
Lúc tỉnh dậy, Quang vô cùng ngạc nhiên khi thấy các bạn
đứng vây quanh đông đủ. Anh bật ngay dậy và càng kinh
ngạc hơn khi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
- Sao tôi lại ở đây?
Quý, anh chàng thân với Quang nhất, vội lên tiếng:
- Chúng tôi hay tin báo từ ông già trưởng thôn, nên đã
vào ngay và may là còn kịp đưa cậu về đây.
Quang vẫn chưa nhớ hết chuyện xảy ra, anh làu bàu:
- Tại sao mình…
Lý, người đứng cạnh nói rõ:
- Cậu bị hôn mê không còn biết trời đất gì hết. Khi bạn
mình chở cậu vào bệnh viện thì cậu nôn ra đủ thứ kỳ lạ
trong bụng...
Thành im lặng từ nãy giờ, chen vào nói:
- Không thể tưởng tượng nổi, trong bụng cậu toàn cóc,
nhái, ễnh ương, thấy phát khiếp.
Quang lừ mắt nhìn bạn:
- Đừng nói nhảm nhí!
Quý chỉ cái bô đặt dưới gầm giường:
- Cậu nhìn vào đó thì rõ.
Quang cúi xuống nhìn, trong bô không có gì ngoài nước.
Anh hỏi giọng gay gắt:
- Mấy cha tính hù ai vậy?
Mấy người bạn cùng nhìn vào và ngơ ngác:
- Ủa, sao... mới đây mà?
Họ gọi cô y tá:
- Cô xem, mới lúc nãy bạn tôi nôn ra toàn những thứ kinh
tởm đó, nhưng bây giờ.
Cô y tá cũng nhìn vào rồi hỏi mọi người:
- Có ai đem đổ bô không?
Mọi người đều lắc đầu:
- Đâu ai dám rớ tới mấy thứ đó.
Không tự tin, cô y tá báo cáo với bác sĩ điều trị. Ông
này tới nơi xem rồi nhìn Quang, sau cùng ông lắc đầu bỏ
đi. Ra tới ngoài, ông nói khẽ với cô y tá:
- Người này đâu có triệu chứng gì của bệnh. Mạch luôn
bình thường, chỉ có nói nhảm. Mà bây giờ hết nói nhảm
thì cho anh ta xuất viện cho rồi, tôi thấy có gì đó bất
thường...
Chính Quang cũng không muốn nằm bệnh viện. Anh nhanh
chóng ra về và còn bảo với các bạn mình:
- Mình đi một vòng cho xả bớt bức bối trong người, các
cậu về trước đi, mai gặp lại.
Mấy người bạn không ai an tâm, nhưng biết tính Quang xưa
nay không thích bị ràng buộc nên họ chỉ biết đứng nhìn
anh đi mà lắc đầu chán nản. Quang đi bộ một vòng, nhớ
lại chuyện hôm qua, anh giật mình kêu khẽ:
- Thanh Tuyền!
Anh nghĩ tới cơn mưa lớn đêm qua và cái hẹn trở lại của
nàng. Liệu ở đó có chuyện gì với cô ấy?
Quang đứng ngồi không yên. Từ đây vào thôn hẻo lánh đó
phải nửa ngày, mà giờ đang buổi tối nữa, làm sao bây
giờ?
Quang gọi một chiếc xe, vừa định leo lên thì phía sau
lưng đã có người nói:
- Chưa gặp đã đi rồi sao?
Thanh Tuyền đang đứng bên lề, dáng nàng tiều tụy thấy
rõ. Quang hốt hoảng:
- Em... sao em tìm được tới đây?
Nàng không đáp, rồi đi nhanh về phía trước. Quang vội
đuổi theo, anh gọi giật lại:
- Chờ anh với. Anh mới...
Nàng vẫn không quay lại, nói đủ cho Quang nghe:
- Em đã tới bệnh viện nhưng đứng ngoài không dám vô. Các
bạn anh người nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống em,
làm em chết khiếp!
Quang hốt hoảng:
- Họ đã làm gì em?
- Không làm gì, nhưng cũng xỉa xói, nói bóng gió là anh
bị ma ám, quỷ truy hồn nên mới ra nông nỗi thế. Họ làm
như em là...
Quang thở phào:
- Tính họ ồn ào vậy mà, đâu biết gì về em mà nói. Thôi
nào, đi theo anh về nhà.
Nàng chỉ tay về phía trước:
- Em có nhà người thân ở trước mặt, nếu muốn nghe em nói
chuyện thì theo em tới đó.
Quang không chút do dự, anh tiến lên đi sóng đôi với
nàng, nhưng có cố mấy thì bước chân của anh cũng không
làm sao theo kịp. Hết sức mệt, cuối cùng nàng dừng lại
và chỉ tay vào một ngôi nhà nằm khuất sau vườn cây, bảo:
- Em vào trước mở cửa, anh vào sau cứ tự nhiên, nhà
không có ai khác.
Quang chưa kịp có phản ứng gì thì bóng nàng đã khuất.
Lát sau, Quang nghe có tiếng cửa mở, anh rụt rè bước
vào. Nàng nói đúng, trong gian nhà khá rộng, chỉ có một
mình nàng.
Lúc này, Thanh Tuyền mới giải thích:
- Khi hay tin anh bị bệnh bất ngờ, em chạy tới thì không
vào nhà được, bởi ông trưởng thôn đã đưa anh sang nhà
ông ta. Em ngại sự xuất hiện của mình sẽ gây hiểu lầm,
nên chỉ dám đứng ngoài nhìn... Qua ngày hôm sau khi mấy
người bạn của anh kéo vào thì em cũng chỉ biết đi theo
họ về tới đây. Lúc anh nằm trong bệnh viện thì em đứng
ngay ngoài cửa phòng, em nghe mấy bạn anh nói chuyện
hết. Em buồn...
Quang an ủi:
- Họ vô tình mà nói chớ không có ý gì đâu, em đừng suy
nghĩ. Bây giờ nói cho anh nghe, nhà này của ai?
- Của một người dì, bà ấy cũng đang bệnh và nằm trong
bệnh viện mà anh vừa ra. Bà sống ở đây một mình, nên
thỉnh thoảng em ghé qua thăm.
Cuộc hội ngộ khiến cho Quang như giải tỏa hết những gì
còn vướng mắc trong lòng, anh chủ động cầm tay nàng, nói
khẽ:
- Anh không muốn xa em.
Thanh Tuyền cũng siết chặt tay anh:
- Em cũng hiểu rằng, em không thể thiếu anh được. Quang,
hãy yêu em đi.
Thật lạ lùng, ngay tối hôm đó, tại ngôi nhà hoàn toàn xa
lạ với Quang, nhưng anh lại như đứa trẻ ngoan ngoãn,
nhất nhất nghe theo lời nàng, Thanh Tuyền thì thầm:
- Đêm nay em dành cho anh. Hãy cứu em thoát ra khỏi nỗi
buồn đi Quang!
Quang chưa kịp khởi động thì một bàn tay của nàng đã
choàng qua vai anh, kéo gì lại. Giọng nàng nhẹ như hơi
thở:
- Em buồn quá, giữa cái sống và cái chết em thấy mình
gần với địa ngục hơn.
Quang nhanh tay bụm miệng nàng:
- Đừng nói lung tung!
Và để chặn lại những câu nói mà Quang đoán thế nào nàng
cũng tuôn ra nữa, anh áp ngay môi mình lên đôi môi đang
mở ra kia.
Nàng không phản đối, nhưng trong hơi thở chừng như không
được tự nhiên...
Sau đó vài giây, khi cơn say tình của Quang lên cao trào
thì hình như anh có cảm giác như chạm phải một cơ thể
lạnh như băng. Anh kinh hãi, nhưng lúc ấy mọi việc đã
quá trễ, Quang không còn tự chủ nữa, anh không thể hành
động theo ý muốn được nữa.
Chới với...
Lảo đảo...
Quang như đang bị dìm sâu vào cõi nào đó không có lối
ra. Anh định kêu lên, nhưng cuối cùng đành phải buông
xuôi, bất lực.
° ° °
Việc một mình trở lại thôn An Lý của Quang là một sự
liều lĩnh, bởi anh vừa trải qua hai lần hôn mê, hai lần
tai nạn chết người. Nhất là lần sau, lúc anh tỉnh lại
sau khi ăn nằm với nàng Thanh Tuyền thì phát hiện mình
nằm trơ trọi một mình giữa ngôi miếu hoang cạnh bên
nghĩa địa. Anh không tin, bởi vừa trải qua một cuộc mây
mưa như lạc chốn đào nguyên, sao lại trở về thực tại một
cách phũ phàng như thế? Quang đã lang thang đi tìm bóng
dáng Thanh Tuyền, nhưng nàng như một bóng ma, hỏi ai
chung quanh đó người ta đều lắc đầu bảo:
- Nơi này gần nghĩa địa, ngôi miếu kia đã bỏ hoang từ
hơn chục năm nay, đâu có ai dám léo hánh tới. Anh hỏi
một cô gái nào đó... không khéo lại là ma cũng nên!
Quang giận dữ bỏ đi, nhưng trong lòng không yên, nửa
nghi hoặc, nửa nhớ nhung... Cuối cùng Quang chọn giải
pháp mà anh cho là hay nhất: tìm về thôn An Lý.
Ông trưởng thôn vừa nhìn thấy Quang đã tỏ ra lo lắng:
- Trông cậu xanh xao, bệnh hoạn quá cậu Quang! Có việc
gì chăng?
Quang hỏi ngay:
- Ông hãy nói thật cho tôi biết, ở thôn này có cô gái
nào tên Thanh Tuyền không?
Trưởnhảôn không nghĩ ngợi lâu, đã lắc đầu:
- Thôn này gồm toàn người thiểu số, nên tên đều mang âm
hưởng dân tộc Ba Na, không thể có cái tên như vậy.
- Thế ở thượng nguồn con sông này thì sao?
Ông trưởng thôn lại một lần nữa lắc đầu:
- Thôn khác thì tôi lại càng không biết. Nhưng cậu hỏi
để làm gì?
Quang chưa tiện nói ra, anh ngập ngừng. Bỗng ông trưởng
thôn kêu lên:
- Có phải vì cái này không?
Ông vừa hỏi vừa chạy vào nhà trong lấy ra chiếc khăn màu
đỏ. Vừa trông thấy, Quang đã reo lên:
- Đúng là của nàng rồi!
Ông trưởng thôn chép miệng:
- Tôi đoán ra ngay chuyện này có liên quan tới cậu. Cô
Thanh Tuyền mà cậu vừa hỏi phải chăng là người này!
Quang phấn khởi:
- Dạ đúng rồi, ông biết nàng?
- Không biết. Nhưng chuyện của cậu thì tôi đoán ra. Có
phải hôm đó ở đây cậu đã gặp một cô gái nào đó?
Ở thế chẳng làm sao giấu được, Quang đành thú thật:
- Xin lỗi ông trưởng thôn, quả là tôi có quen một
người...
Anh đem chuyện gặp Thanh Tuyền kể sơ lược cho ông nghe.
Vừa nghe xong, trưởng thôn thở dài:
- Không ngờ người vướng vào chuyện này lại là cậu. Âu
cũng Ià định mệnh đây mà!
Ông không nói gì thêm, ra hiệu cho Quang đi theo mình ra
đúng chỗ mô đá, nơi Quang gặp Thanh Tuyền. Chỉ tay xuống
phía dưới vực, ông bảo:
- Dưới đó có một nấm mồ. Có phải cậu gặp ai đó ở đây
không?
Quang gật đầu:
- Dạ đúng. Gặp ngay tại mô đá này.
Ông trưởng thôn thở dài:
- Vậy là không sai. Từ lâu, tôi đã nghe người ta kể
chuyện rằng đêm đêm đi qua đây, họ thường thấy một bóng
người ngồi trên mô đá. Do không tin chuyện ma quỷ nên
tôi không cho rằng đó là ma. Nhưng qua lời kể của cậu
thì tôi có thể hiểu ra rằng cậu đã... gặp ma!
Quang vẫn cố cãi:
- Nàng ấy nhất định không phải là ma! Nàng ấy...
- Cậu nhớ lại xem, những lần cậu ngất đi và hôn mê đều
có liên quan tới những cuộc hẹn hò giữa cậu với người
ấy. Rồi chuvện con gà nướng hôm đó nữa, ai làm được
chuyện lạ thường ấy, nếu không phải là ma?
Quang giấu chưa kể đoạn sau, lúc anh và Thanh Tuyền gặp
nhau trong ngôi miếu hoang, nhưng liên hệ lại anh chợt
rùng mình. Nhưng dù vậy, trong lòng anh vẫn nhớ nàng da
diết. Anh lẩm bẩm:
- Làm cách nào gặp lại nàng đây.
Ông trưởng thôn lo lắng:
- Cậu phải bỏ ngay ý nghĩ gặp lại cô ta, không hay đâu!
Mặc dù từ nọ đến giờ nàng ta chưa hề gây ra chuyện gì
nguy hại cho ai tại thôn này, nhưng dẫu sao đó cũng hồn
ma!
Rồi ông kể chuyện:
- Cách đây nhiều năm, chính tôi khi đi săn cá ở dưới
sông kia đã vớt được xác một cô gái lạ, có lẽ trôi từ
trên thượng ngồn xuống. Không rõ nhân thân cô ta, cũng
không tiện đi tìm, nên cuối cùng tôi mai táng ở chỗ này.
Định sau đó có thời giờ sẽ đi lên thượng nguồn tìm hiểu,
báo tin, nhưng qua năm tháng do bận bịu công việc nên
tôi quên bẵng.
- Thượng nguồn cách bao xa?
- Dòng sông này bắt nguồn từ biên giới, xa lắm. Nhưng có
một ngôi làng cách đây hơn nửa ngày đường. Có thể người
này ở thôn đó...
Ông ta nói xong có vẻ lo lắng, bởi nhìn ánh mắt của
Quang, ông hiểu rằng anh chàng sẽ không bỏ qua. Quả đúng
như vậy. Ngay trưa hôm đó, trong lúc ông trưởng thôn còn
nghỉ trong nhà thì Quang đã một mình băng rừng đi lên
thượng nguồn dòng sông.
Quang tìm được ngôi làng bên sông cũng không khó. Và
chẳng hiểu do ngẫu nhiên hay có ai đưa lối dẫn đường,
ngay ngôi nhà đầu tiên Quang ghé vào hỏi, anh đã tìm ra
manh mối của Thanh Tuyền. Ngay giữa gian nhà, Quang nhìn
thấy một bàn thờ nhỏ, bên trên là bức ảnh chân dung
của... Thanh Tuyền.
Chủ nhà là một người phụ nữ hom hem, bước đi khó nhọc,
từ trong bước ra hỏi Quang.
- Anh kiếm ai?
Quang không ngại chỉ lên bàn thờ:
- Dạ, cháu tìm... Thanh Tuyền!
Người phụ nữ nhìn sững Quang rồi sau đó nhẹ thở dài,
quay lại bàn thờ thắp ngay nén nhang, vừa quay ra nói
với khách:
- Cách đây hơn năm năm, do cãi lời cha nó, không chịu
ưng người chủ đồn điền già hơn nó đến ba chục tuổi, nên
con nhỏ đã bỏ nhà đi... Sau đó nghe người ta nói nó gieo
mình xuống dòng sông oan nghiệt kia mất xác. Nó là con
Thanh Tuyền yêu quý của chúng tôi. Tội nghiệp con tôi...
Qua câu chuyện kể của bà, Quang được biết đây là một gia
đình người Kinh, lên lập nghiệp tại đồn điền cao su nơi
này. Họ chỉ có người con gái duy nhất là Thanh Tuyền, do
bị ở thế bí, nên người cha cô đã ép gả con mình cho tay
chủ già háo sắc. Thanh Tuyền khi ấy chỉ mới mười tám
tuổi, quá quẫn trí đã tự đi tìm cái chết. Bà già sau một
hồi khóc thương, đã quay sang nói với Quang:
- Trước khi chạy ra dòng sông, nó còn quay lại nói với
tôi rằng nó sẽ đi tìm người thương của nó. Phải chăng
cậu chính là người ấy?
Quang ngập ngừng:
- Dạ cháu chỉ mới…
Anh định nói là mình mới gặp Tuyền gần đây, nhưng bà già
đã nói tiếp:
- Tối hôm qua, tôi nghe vong hồn nó về báo là đã gặp
được người thương. Nó nói người đó sẽ tới đây nữa.
Quang nghe mà rùng mình! Anh lặng người giây lát rồi
bước tới đốt thêm nén nhang nữa, không nói gì, chỉ thầm
kêu tên nàng.
Bà già chỉ sang bàn thờ phía bên lớn hơn và nói:
- Đó là ba nó. Sau khi bắt ép con, gây ra cái chết cho
nó, ông nhà tôi đã quá ân hận, nên cũng bệnh mà chết sau
đó không lâu.
Quang làm cái việc mà anh thấy nên làm là đốt một nén
nhang nữa lên bàn thờ người cha. Xong anh bảo:
- Cháu sẽ tìm cách đưa hài cốt Thanh Tuyền về đây cho
bà.
Quang từ giã ra về. Khi anh tới đầu ngõ, anh giật mình
nhìn chiếc túi vải khá to mà ai đã để chắn ngang lối đi.
Chưa biết phải làm sao, thì chợt anh nhìn thấy có những
chữ viết trên miệng túi: "Đem chôn cái bao lớn, trong đó
là hài cốt của em. Túi nhỏ còn lại anh phải mang theo
bên mình, không được rời xa. Thanh Tuyền."
Không dám nói rõ cho bà mẹ. Quang vào báo tin:
- Có người lấy hài cốt của Tuyền mang tới đây, vậy để
con mai táng cho mẹ.
Quang sôi nổi gọi bà bằng mẹ thật tự nhiên. Đắp một nấm
mộ thật bề thế. Quang hứa:
- Con sẽ về đây thường xuyên để thăm mẹ và thăm em
Tuyền.
Quang ngậm ngùi nhìn bà mẹ già, rồi nhìn ngôi mộ mới
đắp. Anh ôm khư khư cái túi vải còn lại, băng rừng trở
về thôn An Lý, Khi tới bên mô đất cạnh con sông, anh gặp
ông trưởng thôn ở đó. Vừa trông thấy anh, ông ta đã hỏi
ngay:
- Cậu biết ai đã lấy cốt ngôi mộ dưới kia không?
Quang đưa ra chiếc túi vải.
- Cháu cũng không biết, nhưng rõ ràng Thanh Tuyền đã
mang nó về tận nhà, trước cả dự tính của cháu. Còn riêng
túi này cháu không biết là cái gì, nhưng Tuyền không cho
cháu rời ra.
Anh định mở ra thì trưởng thôn xua tay:
- Vong hồn cô ấy muốn cậu giữ riêng thì không nên mở ra
nữa. Tôi đang lo cho cậu thì cậu về.
Quang đem chuyện nhà của Thanh Tuyền kể lại, ông trưởng
thôn gật đầu:
- Thế cũng tốt. Nhưng xem ra cậu còn duyên nợ với cô ấy.
Liệu mà đối xử.
Ông đưa trả lại cho Quang chiếc khăn màu đỏ:
- Tôi tạm giữ vật này, vậy mà sáng nay lúc đi vào rừng,
tôi nghe như có ai gọi đòi lại nó!
Quang ngạc nhiên:
- Bác gặp cô ấy?
- Không, chỉ nghe tiếng thôi. Cô ấy yêu cầu tôi trả lại
cho cậu vật mà theo cô ấy phải ở trong tay cậu thôi.
Sẵn nhận lại chiếc khăn, Quang mở túi vải định cho chung
vào đó. Nhưng vừa mở ra anh đã giật mình. Bên trong túi
chỉ có một vật hình giống trái tim, khô và nhăn nheo.
- Trái tim nàng.
Quang kêu lên trước sự ngạc nhiên của ông trưởng thôn:
- Gì vậy cậu Quang?
Quang nói lảng sang chuyện khác:
- Dạ, cháu đang nghĩ tới tình cảm đáng trân trọng của
nàng.
Anh không ở lại ăn cơm như lời mời, mà từ giã trưởng
thôn đi ngay. Không an tâm, trưởng thôn vội nói:
- Để tôi đưa cậu nửa đoạn đường.
Quang xua tay:
- Không cần đâu bác, cháu đi một mình được.
Anh đi rất nhanh, đến một đoạn đường vắng mới dừng lại.
Mở túi ra, Quang nhẹ nhàng đặt vật giống hình quả tim
lên lòng bàn tay rồi khấn:
- Nếu đúng đây là con tim của em thì hãy bằng cách nào
đó hiển hiện cho anh rõ. Anh sẽ trân trọng nó suốt đời.
Lời Quang vừa dứt thì bỗng một cơn gió giật thật mạnh
thổi ào tới. Vật trên tay của Quang vụt bay lên cao, rồi
rơi trở xuống. Lúc ấy Quang hốt hoảng, bởi nếu trong lúc
rơi, nó không trở lại vị trí ban đầu mà chệch ra ngoài
một chút ắt rơi ngay xuống vực sâu.
Sau vài giây, không cần phải đón đỡ, nó rơi đúng vào túi
áo, Quang reo lên:
- Đúng là em rồi, Thanh Tuyền ơi!
Giữ chặt trái tim nàng trong túi áo, Quang ôm theo luôn
cái bao vải, rồi đi như có ai đẩy sau lưng, anh vượt rất
nhanh đoạn đường mà đúng ra phải đi gấp đôi thời gian.
Việc Quang trở về sau mấy ngày biệt tăm khiến cho các
bạn anh mừng vui khôn tả. Họ cố hỏi, nhưng Quang không
nói gì. Anh còn tránh gặp bất cứ ai, chừng như không
muốn ai hỏi han thêm điều gì. Khi về phòng riêng, Quang
cắt dây điện thoại và khóa chặt cửa, giống như không có
ở nhà. Trong lòng Quang, phút giây này là sự tĩnh lặng
để cho nỗi đau gặm nhấm. Việc hiểu ra Thanh Tuyền là một
hồn ma không làm cho Quang ghê sợ, anh cũng không hề hối
tiếc gì chuyện mình đã từng qua đêm với một người cõi
âm, mà chỉ còn lại nỗi nhớ thương vô bờ người con gái
bạc phận ấy. Quang mơ màng ngủ và thấy mình gặp lại
Thanh Tuyền.
- Vô tâm quá! Em đã dặn rồi, không được rời vật đó ra
không có nghĩa là cứ kè kè nó trong túi áo mãi như vậy
được! Ai đời nhốt con tim trong túi áo thì tim nào sống
nổi!
Quang bật ngay dậy thảng thốt kêu lên:
- Thanh Tuyền!
Người đang đứng bên ngoài cửa sổ kia đúng là Tuyền. Nàng
có vẻ lạnh, gương mặt hốc hác, Quang lo lắng:
- Sao em không vào nhà, anh đóng cửa phòng đợi em suốt.
Vào đi!
Thanh Tuyền nhẹ lắc đầu:
- Em phải đi ngay bây giờ. Đúng ra em không thể tới đây
nữa, bởi điều em lo sợ bấy lâu nay đã tới. Em sẽ…
Nàng nghẹn lại, không thể nói hết ý. Quang hốt hoảng:
- Có chuyện gì?
Nàng rưng rưng nước mắt, hấp tấp nói:
- Anh muốn nhận con mình thì ngày này năm sau, tới gặp
em ở miếu Thành Hoàng, ngoại ô phía bắc thị trấn này.
Quang trố mắt kinh ngạc:
- Con? Con của ai?
Giọng nàng giận dỗi:
- Nếu anh không nhận cũng được, em sẽ mang theo!
Vừa dứt lời, nàng đã quay nhanh đi và biến mất sau bụi
cây, Quang nhảy xuống giường, gào to:
- Đợi anh với, Thanh Tuyền!
Nhưng chẳng làm sao tìm được nàng...
Lúc ấy đã quá khuya để Quang có thể chạy ra ngoài. Dù
vậy, Quang vẫn mặc quần áo phong phanh như vậy, mở cửa
bước ra ngoài, nhắm hướng Thanh Tuyền vừa đi và bước
nhanh theo.
Hầu như đêm hôm đó Quang thức trắng. Dẫu biết rằng có
tìm cũng không gặp, nhưng anh vẫn cứ bước đi. Một chút
hy vọng mỏng manh đối với Quang giờ đây còn quý hơn cả
mạng sống của anh. Nhất là khi nghe được tin nàng đang
mang giọt máu của mình trong người!
° ° °
Thấy Quang cứ suốt ngày sống thui thủi một mình, càng
lúc càng ít nói, lánh mặt bạn bè, Quý đã chủ động hỏi
nguyên nhân:
- Cậu có chuyện gì vậy Quang? Hay trong anh em có ai làm
gì cho cậu giận?
Quang gượng cười:
- Làm gì có chuyện đó, chỉ bởi mình... không được khỏe
trong người.
- Mình thấy cậu bị ác mộng bởi lần ngất xỉu hôm trước.
Mình hỏi thật, lần đó cậu gặp chuyện gì phải không?
Quang đã giấu mọi chuyện, nên bây giờ anh cũng không
muốn nói, anh tìm cách lái sang chuyện khác:
- Thân thể mình gần đây hay bị dị ứng với gió, cả với
nắng nữa, đặc biệt là những chất kích thích như trà, cà
phê và rượu. Do vậy, mình tránh anh em là thế, chứ đâu
phải...
Quý chơi thân với Quang lâu nhất trong nhóm bạn, nên anh
chưa tin hẳn lời giải thích. Anh đột ngột hỏi:
- Có phải cậu vướng một rắc rối gì đó với cô nào?
Quang hơi lúng túng:
- Không... không phải!
Quý hạ thấp giọng:
- Mình đã nghe ông trưởng thôn kể chuyện... Có phải như
vậy không?
Quang thầm trách Ião trưởng thôn lắm mồm, tuy nhiên anh
vẫn cứ chối:
- Ông ta nói tào lao, chứ làm gì có...
Giọng Quý ra vẻ nghiêm trọng:
- Mình nghe người ta nói hễ ai vướng vào chuyện tình cảm
với… vong hồn thì hậu quả sẽ không hay đâu. Nếu cậu…
Đột nhiên Quang nổi cáu:
- Mình đã nói là không mà, sao cậu...
Nhận ra là mình hơi quá, Quang đổi giọng:
- Mình xin lỗi. Có điều mình không muốn...
Hiểu ý, Quý đổi đề tài:
- Thôi, cậu không thích thì mình không nói chuyện đó
nữa. Nhưng có điều này, mình hỏi cậu là nhân dịp bà cô
mình...
Quang ngạc nhiên:
- Chuyện gì quan trọng vậy?
- Bà cô mình muốn mời cậu tới nhà ăn cơm...
Quang nói ngay:
- Cậu biết tính mình rồi, mình chúa ghét những bữa tiệc
mời. Xưa nay...
Quý chặn lại:
- Mình biết. Nhưng đây là chuyện hệ trọng. Bà cô mình
muốn nói chuyện riêng với cậu. Nếu cậu từ chối thì e bà
sẽ buồn lắm. Cô mình thương cậu nhất trong nhóm, chắc
cậu biết mà.
Quang trầm ngâm:
- Mình biết. Nhưng mình...
Anh định từ chối thẳng, nhưng nhớ lại tình cảm mà bà cô
của Quý từng dành cho mình, Quang lưỡng lự một chút rồi
quyết định:
- Mình với cậu sẽ đi sang nhà cô.
Quý vui lắm. Như vậy lời hứa của anh với cô mình đã thực
hiện được, mặc dù anh biết cái kết quả cuối cùng mà bà
cô muốn đạt được thì e hơi khó... Bà cô đã chuẩn bị bữa
cơm gia đình khá chu đáo, nên khi Quang tới, bà đã mời
ngay vào bàn ăn:
- Chỉ có người trong nhà thôi, vậy các con cứ ngồi vào.
Thấy có đến bốn chén, bốn đôi đũa mà chỉ có ba người,
Quang lên tiếng hỏi:
- Có khách nào khác chăng?
Bà cô cười to vừa gọi:
- Khách đặc biệt này đây!
Mỹ Hương từ trong bước ra và líu lo ngay:
- Thượng khách đấy nhé!
Quang vỡ lẽ:
- Thì ra đây là khách đặc biệt! Vậy mời người đẹp!
Bà cô phải giải thích thêm:
- Bữa nay thượng khách chính là Quang mới đúng! Từ chiều
đến giờ cô cứ sợ cháu không tới thì phí cả buổi chiều
nay. Nhất là đối với con Mỹ Hương...
Quý lựa đúng lúc, chen vào nói:
- Mỹ Hương chờ cậu đó!
Biết tính Quang ít nói, bà cô đã không rào đón:
- Ý cô thế này, cô muốn... kết hợp cháu với Mỹ Hương.
Điều này không phải mới đây mà là lâu rồi, cô đã có ý
định. Như cháu biết đó, nhà cô đơn chiếc, con Hương lại
là con một, quen được nuông chiều, nên cô sợ gả nó cho
người lạ thì nó sẽ không hạnh phúc. Chỉ có cháu là người
mà cô ưng ý, mà con Mỹ Hương cũng thích cháu nữa.
Mỹ Hương vỗ vào vai má:
- Má hạ giá con gái má quá, làm cho anh Quang ảnh mừng,
ảnh làm cao cho coi!
Bà cô gắp thức ăn bỏ vào chén Quang:
- Mai mốt nó về đây thì người má bênh vực là nó chứ
không phải con đâu!
Hương trừng mắt nhìn Quang:
- Anh xem đó, má đã bắc cầu cho anh làm cao rồi đó!
Chưa nghe Quang có ý kiến gì, Quý hơi lo, anh dò hỏi ý
bạn:
- Cậu thế nào, vui vẻ chứ hả?
Quang hơi ngượng, nhưng vẫn lịch sự:
- Ý cô Ià ý trời mà. Lâu nay cậu chẳng nói thế sao!
Quý cười to:
- Thằng Quang cắn câu rồi cô ơi!
Bà cô cũng vui hẳn lên:
- Cô biết mà...
Nhưng Quang đã làm cho họ cụt hứng:
- Cháu xin lỗi, chuyện này rồi cháu sẽ thưa với cô sau.
Hôm nay cháu phải đi ngay có chút việc cần lắm...
Quang cũng chẳng hiểu sao mình quyết định như vậy, tuy
nhiên ngay lúc đó anh thấy mình cần phải đi, tránh một
câu trả lời mà lòng anh không muốn...
Khi thoát ra được rồi, Quang mới cảm thấy nhẹ người. Đầu
óc anh không còn lùng bùng như lúc nãy nữa. Lúc này
Quang mới cảm nhận được một sự thôi thúc kỳ lạ trong
lòng, mà hình như ai đó phản đối còn mạnh mẽ hơn chuyện
vừa rồi!
- Thanh Tuyền!
Thì ra là như vậy. Quang bắt đầu hiểu, mỗi khi anh nói
chuyện với người khác phái, đặc biệt là đứng trước
chuyện mai mối như vừa rồi, thì y như là trong cơ thể
nổi lên một thứ cảm giác thôi thúc, bồn chồn khó tả.
Đích thị là do Thanh Tuyền phản ứng rồi!
Không một chút khó chịu, mà trái lại Quang thích thú với
cảm giác mình được nhắc nhở, quan tâm, và về phần mình,
anh cũng đã thể hiện được tấm lòng thủy chung như
nhất...
Đi loanh quanh một lúc, chợt Quang nhớ ra, đầu óc anh
sáng hẳn lên:
- Miếu Thành hoàng!
Tự trách mình sao từ lâu không nhớ ra địa điểm nơi hẹn
của Tuyền! Mặc dù còn khá lâu mới tới thời điểm một năm,
nhưng cần gì, miễn là biết chỗ đó thì ít ra cũng là chỗ
mà Quang có thể có cảm giác là mình ước hẹn…
Không tìm được xe, Quang cứ như thế đi bộ về hướng bắc
của thị trấn. Và mặc dù chưa một lần biết qua ngôi miếu
Thành hoàng, nhưng việc tìm kiếm cũng không phải khó.
Phải mất một giờ Quang mới tìm ra. Ban đầu anh hơi nghi
ngờ không biết có đúng là ngôi miếu đó không? Nhưng sau
một lúc dò dẫm, Quang quyết định chui vào miếu. Đúng là
ngôi miếu hoang, bởi khi Quang bước vào đã có nhiều
chuột bọ chạy ra. Do tối đen không nhìn thấy gì, mà
Quang thì không muốn bật diêm lên, ngại người ngoài để
ý, nên bước trong bóng tối, anh tìm cách dọn một khoảng
trống đủ để ngồi xuống. Ngồi đó làm gì, Quang cũng không
xác định được, nhưng trong tâm thức anh ngầm hiểu mình
cần phải đợi ở chỗ này.
Đêm gần khuya. Trời khá lạnh, nhưng Quang lại cảm thấy
ấm lòng. Anh cảm nhận như chính chỗ hoang vắng này mới
có một thứ hơi ấm kỳ lạ, không thể giải thích được...
Trong cơn mơ hồ nửa thức nửa ngủ, Quang chợt nghe như có
tiếng ai hát nho nhỏ quanh đó. Tiếng hát nghe quen
thuộc...
Mở mắt ra nhìn, tuy không thấy gì, nhưng Quang cảm nhận
được hơi thở của một người đứng rất gần, anh kêu lên khe
khẽ:
- Thanh Tuyền!
Quang đưa tay sờ soạng chung quanh, không chạm được ai,
nhưng anh cứ cố mở rộng phạm vi mò tìm. Cho đến khi anh
nghe một giọng êm như ru bên tai:
- Ở yên đó, và làm những gì con tim mình mách bảo.
Lúc này, Quang mới thôi mò tìm nữa. Anh dựa lưng vào bức
tường rêu phong của ngôi miếu, và bên tai lại tiếp tục
nghe tiếng hát ru nho nhỏ. Lần này Quang lắng nghe thật
kỹ. Bài hát rất lạ, nhưng lời ca dễ nhớ, nghe đến lần
thứ hai là Quang đã có thể hát theo. Mà tại sao anh lại
phải hát theo? Quang cũng không thể trả lời, chỉ biết là
lúc này con tim anh nó bảo phải Iàm như vậy...
Cho đến khi Quang ngủ thiếp đi, mà miệng vẫn còn hát như
một người mộng du...
- Này, ông kia, sao lại ngủ trong miếu?
Có ai đó la Iớn bên ngoài, Quang giật mình mở mắt nhìn
ra thì thấy một người đàn ông tay xách cây đèn bão, tay
kia xách một xâu cá còn tươi. Có lẽ ông ta đi bắt cá.
- Sao ngủ trong này cha nội, bộ điên rồi hả?
Quang lúng túng đáp:
- Tôi... tôi...
Đến khi nhìn thấy Quang còn trẻ và ăn mặc khá tươm tất,
người đàn ông kia mới ngạc nhiên:
- Cậu... cậu dám một mình ngủ trong miếu?
Quang chưa kịp đáp thì ông ta đã bỏ đi, miệng còn lầm
bầm:
- Chắc bị vợ đuổi rồi...
Đi một quãng xa, ông ta còn nói với lại:
- Cái miếu này linh lắm đó nghe cha nội, không giỡn mặt
được đâu!
Quang nghe rõ hết, nhưng anh chỉ mỉm cười. Rồi như một
quán tính, anh lặp lại lời bài hát vừa học được lúc đêm.
Quang thích thú reo lên:
- Mình thuộc rồi!
Và anh lẩm nhẩm hát cho đến lúc rời khỏi ngôi miếu.
Đêm nào cũng thế, cứ hơn mười giờ là Quang đi bộ từ nhà
đến ngôi miếu Thành hoàng. Anh hầu như ngủ ở đó, chỉ làm
mỗi một việc: Hát hoài bài hát với lời ca rất lạ đó!
Nếu có ai hỏi anh hát làm gì, thì Quang đáp ngay:
- Hát cho nàng ấy nghe!
Vài người bạn tuy không biết rõ lắm về việc làm của
Quang, nhưng thấy sinh hoạt bất thường của anh, họ đều
kháo với nhau rằng Quang bị điên! Mặc cho họ nghĩ gì,
Quang càng gần như đóng cửa sống cô độc, và đêm đêm âm
thầm tới miếu Thành hoàng. Có lẽ ông già bắt cá từng gặp
Quang ngủ trong miếu cũng không thể nào ngờ anh chàng
lại lì lợm tiếp tục lặp lại việc làm lạnh xương sống ấy,
cho nên từ sau đó Quang không hề gặp ông ta. Và cũng
tránh sự chú ý của nhiều người, Quang ra về sớm hơn.
Có hôm khi về tới phòng ngủ, anh đã bắt gặp trên gối của
mình một mảnh giấy với dòng chữ: Cám ơn anh nhiều!
Chữ tất nhiên là của Thanh Tuyền, nhưng sao nàng tới đây
mà không gặp anh ở miếu Thành hoàng? Quang cầm mảnh giấy
coi đi coi lại nhiều lần, lòng vui khôn xiết. Nàng cám
ơn, đúng là hiểu được tấm lòng của anh và quan trọng hơn
là nàng vẫn còn đâu đây. Nhưng sao Tuyền không cho anh
gặp xem cái thai con anh được bao lớn rồi? Nàng sống ra
sao với hoàn cảnh bụng mang dạ chửa đó?
Nhẩm tính lại thì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa đã tới
thời điểm hẹn với Thanh Tuyền ở miếu Thành Hoàng. Liệu
anh có nên tiếp tục tới đó nữa, hay là có khoảng trống
cho cuộc hẹn đến một cách bất ngờ?
Suy nghĩ kỹ, cuối cùng Quang ngưng không tới miếu vào
ban đêm nữa, mà yên tâm nằm nhà chờ.
Rồi ngày đó cũng tới. Chính xác vào đêm rằm tháng chạp,
Quang ăn mặc chỉnh tề, thủ sẵn cả tấm chăn lớn dùng úm
đứa bé. Mới chín giờ tối, anh đã có mặt ở miếu. Một giờ
sau trăng lên, tròn vành vạnh. Có một tiếng động khẽ,
khi Quang nhìn ra cửa miếu thì đã thấy Thanh Tuyền đứng
đó. Nàng mặc chiếc áo màu trắng tinh, khuôn mặt rạng
ngời, khác với nét sầu buồn trước đây. Vừa nhìn thấy
Quang, nàng đã nhoẻn miệng cười rất tươi. Nhưng khi
Quang định bước tới gần thì nàng xua tay:
- Chưa được, đừng tới gần em khi anh chưa chạm vào con
chúng ta.
Không thấy đứa bé trên tay nàng, Quang lo lắng:
- Đứa bé đâu?
Thanh Tuyền đưa mắt nhìn gói đồ đạc Quang mang theo đón
con, lúc này nàng mới nhỏ giọng:
- Anh xứng đáng nhận con!
Nói xong, nàng quay đi ngay. Quang hốt hoảng:
- Thanh Tuyền, con chúng ta đâu?
Nàng nói vọng lại:
- Con thì phải nhận ở nhà chớ!
Rồi nàng biến rất nhanh. Quang lao theo, anh chỉ có chạy
và không dừng lại bước nào. Lát sau, vừa về tới cửa
phòng, anh đã nghe tiếng trẻ con khóc bên trong.
- Đứa bé!
Mở cửa ra, Quang trố mắt nhìn một đứa trẻ đang nằm gọn
trên giường, nó đang khóc, có lẽ đang đòi sữa. Vừa khi
ấy có tiếng Thanh Tuyền phía sau lưng:
- Anh hãy tới ôm nó lên, nếu nó ngưng khóc và không rời
khỏi tay anh thì coi như anh được nhận con về cho mình,
và cả cho em nữa!
Quang không chần chờ một giây, anh cúi xuống ôm ngay đứa
bé vào lòng, và nó nín khóc lập tức!
- Đội ơn Trời Phật! Vậy là...
Thanh Tuyền cũng lao tới, nhưng có lẽ do quá xúc động
nên vừa cất bước nàng đã ngã. Quang đang ôm con cũng kịp
đưa một tay ra đỡ được Tuyền. Thế là ngẫu nhiên mà trong
tay Quang có được cả hai người mà anh mong chờ nhất!
Đứa bé đưa mắt nhìn lên, và rồi nó nhoẻn miệng cười như
hoa hàm tiếu! Quang sung sướng quá, anh không kiềm chế
được đã kêu to lên:
- Con của ta!
Thanh Tuyền từ từ mở mắt ra, nàng vòng tay qua ôm cả hai
cha con vào lòng.
- Chúng ta sống rồi.
Quang còn chưa hiểu gì thì nàng đã cầm lấy bàn tay bé
xíu của đứa bé đặt vào lòng bàn tay Quang:
- Chính tấm lòng thành của anh, sự chung thủy hiếm có
của anh, đã kinh động cõi âm, nên người ta đã chấp nhận
cho em cùng con về dương gian cùng anh chung sống.
Quang kêu to lên:
- Cám ơn! Cám ơn!
Nàng ôm cả hai vào lòng, siết chặt. Nàng thì thầm:
- Đúng ra tới hẹn, em đem con tới giao cho anh rồi đi và
không bao giờ còn có thể trở lại được nữa! Nhưng nhờ tấm
lòng thành của anh, qua những khúc hát hằng đêm của anh
ở miếu Thành Hoàng đã khiến cho người giữ hồn em cảm
động. Họ phải cho em trở lại kiếp người. Nhờ anh cả đấy…
Quang tưởng như mình vẫn còn trong giấc mơ. Anh biết sẽ
có ngày này. Họ vạch một kế hoạch, sẽ trở lại khu rừng
thượng nguồn dòng sông thăm bà mẹ già tội nghiệp...