Hóa Thân (Hiện Hồn)
Vợ chồng anh chị Khảm là người hiền lành hiểu theo ý nghĩa bình thường.
Họ làm ăn chăm chỉ chí cốt. Dạo còn ở trong nước, cả hai anh chị đã
quyết chí tìm đủ mọi cách để mong sao thoát ly đời nhọc nhằn gian lao
nghèo khó. Vợ chồng anh chị xuất thân từ hai gia đình vừa đủ ăn đủ mặc.
Tuy không đến nỗi nghèo khó lắm, nhưng so với những hàng phú gia địch
quốc mà anh chị có khi chỉ được nghe đồn mà chưa bao giờ được chính mắt
trông thấy, xem ra anh chị rất nôn nã với giấc mộng giàu sang và chưa
bao giờ có được một ngày sống trong cảnh phú quí, rạng rỡ vinh hiển như
những kẻ lắm bạc nhiều tiền cho nên niềm mơ ước làm cho anh chị luôn
luôn nuôi nấng ấp ủ trong tâm tư, bảo nhau quyết thực hiện cho bằng
được, bất chấp định luật "đại phú do thiên, tiểu phú do cần".
Họ lấy nhau vào đúng thời kỳ cả nước đang chìm ngập trong tình trạng
kinh tế kiệm ước, việc làm ăn khó khăn, người khôn của khó, không dễ gì
kiếm ra được nhiều tiền để cho đời sống anh chị với hai đứa con có được
những ngày tháng mát mày nở mặt, khỏi phải thiếu trước hụt sau, làm việc
gì cũng không thoát được cảnh giật gấu vá vai, đắp đổi qua ngày đoạn
tháng, chật vật quá sức.
Anh Khảm lại kẹt cứng với đời sống của một quân nhân sĩ quan cấp nhỏ,
rày đây mai đó, trên búa dưới đe. Lúc nào cũng phải lo thủ phận và chu
toàn những nghĩa vụ của một thuộc cấp khôn khéo biết an phận thủ thường
để khỏi phải ra chiến trường có thể mất chỗ đội nón như chơi, tuy rằng
anh không phải ngày đêm tham dự những cuộc hành quân gian khổ chết chóc,
nhưng anh vẫn phải chu toàn một lúc hai nhiệm vụ bắt buộc của người quân
nhân, một là tiếp tế quân trang quân dụng cho các đơn vị hành quân trực
thuộc, hai là phải tự biết cách để thù tạc đãi đằng những cấp chỉ huy
quyền thế không chỉ bằng tiền bạc quà cáp hậu hĩnh, có khi còn đi lùng
sục tìm những cô gái non dại, con cái của những người nghèo, anh tung
tiền ra khuyến dụ mua chuộc để lén lút hưởng thụ hoặc đem dâng hiến cho
thượng cấp, hòng giữ cho được vị trí yên ổn, ngồi mát ăn bát vàng ở hậu
cứ, và điều này thì chị Khảm là người biết rõ ràng hơn ai hết, nhưng chị
vẫn làm ngơ, để mặc cho chồng tung hoành, tự tung tự tác và tiếp tục ra
tay làm hại các cô gái son trẻ con cái nhà nghèo. Chị có những ý nghĩa
riêng của chị mà mãi đến sau này, ý đồ riêng tư đó của chị mới bị vỡ lở
sau khi chị bị ám sát chết một cách oan trái.
Vì sống buông thả lả lướt ngấm ngầm như vậy, sau này anh Khảm có nhiều
con rơi con rớt bởi kết quả của những cuộc đàn đúm ăn chơi với quan niệm
hưởng thụ chẳng bao giờ anh cần lưu ý tới. Ðàng khác, để thực hiện được
như vậy, anh Khảm chỉ còn cách cắt xén gian lận, hoặc ăn cắp bớt số
lượng quân trang quân dụng, những nguồn tiếp liệu then chốt dành cho
những đơn vị tác chiến ở trong kho để đem về nhà giao cho chị Khảm tìm
manh mối bán tháo ra ngoài, chị mới mong nở mày nở mặt với những người
đồng trang lứa và có được một đời sống tàm tạm xa hoa tươm tất và anh
cũng được yên ổn vui sống bên vợ con với các cô đào non lúc nào cũng hăm
hở sẵn sàng, nhòm ngó túi tiền chi xộp của anh mà tìm đến bán thân, trao
đổi.
Anh Khảm vẫn biết làm như vậy là không đúng, là những nguyên nhân gián
tiếp đem đến những thất bại ê chề cho những người bạn đồng ngũ ở ngoài
tiền tuyến với những cái chết oan khiên tức tưởi của bao nhiêu người
ngày đêm phải trực diện trước quân thù vì những nguồn tiếp liệu từ hậu
cứ do anh nắm quyền cung ứng đã không được cung ứng đầy đủ. Nhưng anh
Khảm không biết và càng cố tình không cần biết đến điều này. Anh thường
nhủ để tự trấn an :
- Việc thắng bại chết chóc ngoài trận tuyến đâu phải lỗi tại mình, tại
"số mạng" mà ra. Tụi Việt Cộng không hề có nguồn tiếp liệu binh đoàn dồi
dào như mình, sao chúng vẫn chiến đấu được. Chẳng qua chỉ tại những
chiến hữu đòi hỏi quá đáng chứ việc thắng bại nào có ăn thua gì đến ta.
Ðối với các cô gái nhẹ dạ, anh đâu có ép buộc các cô phải bán rẻ tấm
thân trong trắng. Chẳng qua đó chỉ là sự trao đổi công bằng, ăn cơm trả
gạo, ăn cháo trả tiền, sau đó nếu có hậu quả gì, các cô phải tự lo liệu
lấy, anh đã giao hẹn trước cả rồi, trách cứ anh sao được.
Tự bào chữa như thế cho nên anh Khảm cảm thấy yên lòng tiếp tục cùng các
cô gái son trẻ trao đổi mua bán và ra tay vơ vét, ăn cắp ăn xén tất cả
mọi thứ có thể lấy được để chu toàn nhiệm vụ của người sĩ quan tiếp liệu
và nhờ đó, anh trở thành một quân nhân khá gương mẫu. Ðời binh nghiệp
của anh thăng tiến như diều gặp gió với những bằng tưởng lục, ban khen
đều đặn và thăng cấp đúng nhiệm kỳ chẳng khác chi mọi người mà trong
suốt mười hai năm quân vụ, anh chưa bao giờ phải bắn một viên đạn nào
cho đến ngày tan rã hàng ngũ, giống như bao nhiêu người, gia đình của
anh chị phải bỏ của chạy lấy người, nhờ có sự giao du rộng rãi, lại
thường lo lót từ bấy lâu nay cho nên gia đình vợ chồng con cái của anh
chị được ưu đãi cho lên tàu di tản trước tất cả mọi người, tránh được
bao nhiêu là sự chà đạp hỗn loạn tranh dành trong lúc tranh tối tranh
sáng, thập tử nhất sinh, mọi người hối hả đạp lẫn nhau lên xác chết của
nhau để đi tìm đường lánh nạn.
Chuyến hải trình chạy giặc cập bến an toàn, anh chị thở phào ra nhẹ
nhõm, mỗi khi nghĩ đến những ưu đãi lúc nào anh chị cũng được hơn người
nhờ vào sự lanh lợi khôn khéo. Ra được đến nước ngoài với hai bàn tay
trắng sau bao nhiêu năm tận tình vơ vét khi xưa với dụng ý làm giàu, giờ
đây, cả gia đình anh chị cũng chẳng đem theo được chút gì để làm lại
cuộc đời, còn phải đối diện với một đời sống mới hoàn toàn xa lạ từ ngôn
ngữ cho đến những sinh hoạt khác lạ hàng ngày, nhưng nhờ có khả năng
khôn ngoan hoạt bát với ý chí phấn đấu hơn người, lại có sẵn quyết tâm
làm giàu được nuôi nấng dài lâu trong tâm khảm, nên khi đến được vùng
đất được mệnh danh là cơ hội này, chẳng bao lâu đã trở thành những người
tỵ nạn giàu có với những mối làm ăn vĩ đại, bất kể công việc chánh tà
với những người dị chủng, công việc doanh thương buôn bán lúc đầu còn từ
từ hạn chế, sau mỗi lúc một thêm phát triển mạnh mẽ bền vững lạ thường,
tiền bạc lợi tức như dòng suối chảy xiết đến với anh chị chẳng có khi
nào ngừng nghỉ.
Với gia sản tiền rừng bạc biển, nhà cửa xe pháo tiện nghi văn minh cơ
khí, hệ thống làm ăn qui mô đầy đủ, nhân viên thầy thợ phụ tá giúp việc
có tới hàng mấy chục người anh chị đều nắm đủ trong tay. Anh chị tỏ ra
tự mãn hơn người và lúc nào trong lòng cũng đầy hãnh diện về tài năng
thao lược kinh bang tế thế của mình...
... Hôm nay, với bề thế cơ ngơi tài sản làm ăn sung túc, chắc chắn sẽ
chẳng bao giờ anh chị còn sa sút khánh kiệt được, chắc chắn sẽ chẳng bao
giờ anh chị phải sống lại những ngày tháng thanh bần đạm bạc như xưa.
Anh chị với hai người con nay đã khôn lớn, nay đã trở thành những người
Mỹ mũi tẹt da vàng, đã hóa thân từ mọi cung cách nói năng cư xử, đã
thoát xác hoàn toàn, đã biến đổi và tách biệt khá xa với dòng sinh mệnh
truân chuyên của nguồn gốc cũ với mọi sinh hoạt cung cách rập theo những
tập quán mới mẻ văn minh, gia đình anh chị rất biết tôn trọng và đề cao
tinh thần tự do tuyệt đối cùng những chủ nghĩa phục vụ cá nhân. Riêng về
anh Khảm, anh đã trở thành một ông chủ lớn, anh có những thú vui cao cấp
cầu kỳ hơn của một người có nhiề tiền của, chị Khảm thì cũng vậy... Chị
cũng có nhân tình để thực hành việc "ông ăn chả bà ăn nem". Anh Khảm ăn
chơi mèo chuột từ trong nước ra đến xứ người thì tại sao, chị không thể
như vậy. Nhân tình của chị chính là anh tài xế lâu năm vai u thịt bắp,
ít ăn ít nói, lái xe vận tải giao hàng, anh ta cũng có gia đình vợ con
đàng hoàng tử tế và chỉ quan hệ với chị Khảm vào những lúc anh Khảm phải
đi vắng nhà hoặc là những khi chị Khảm nổi hứng bất chợt, hai người mới
lén lút hò hẹn gặp nhau. Sau đó, ai nấy trở về với vai trò cố hữu của
mình. Có nhiều lúc anh tài xế cũng nổi chứng ghen tuông này nọ. Nhưng
anh ta biết rõ, ngậm miệng chịu đựng là giải pháp thích hợp nhất để cho
anh và chị Khảm còn có cơ hội gặp nhau, để cho mối dây gian díu còn tồn
tại được đến bây giờ.
Danh lợi bạc tiền con người tạo dựng nên ở xứ này là một công thức biểu
thị sự thành công, nó được thừa nhận một cách hùng hồn và trở thành cây
kim chỉ nam bất di bất dịch, nó như một chất men say khó lòng làm cho
con người thức tỉnh, khó lòng mà dứt nó ra một cách dễ dàng. Anh chị
Khảm giờ đây có muốn cưỡng chống lại những nguồn lợi tức khổng lồ, có
không muốn tiếp tục vun quén tài sản mỗi ngày cứ phát mãi lên trong lúc
đã quá dư thừa cũng khó mà thi hành được.
Chính vì vậy, đời sống cá nhân của anh chị trở nên bận rộn và sống rất
rời rạc với nhau. Hai người con của anh chị bây giờ đã lớn, họ đã nằm
hẳn trong cơn lốc xoáy đến tối tăm mặt mày, không mấy khi có được một
ngày giờ an nhàn rảnh rỗi, không mấy khi cả nhà họ có được một bữa cơm
xum họp quây quần với những bữa cơm canh rau đạm bạc ngon lành xưa cũ,
cũng không mấy đêm họ đi vào giấc ngủ thanh thản nhẹ nhành yên ổn thường
bị chi phối bở những sự toan tính làm ăn, hẹn hò thương vụ đình đám xã
giao, nói chi đến những vấn đề giải trí giản dị thanh tao, nói chi đến
việc vun bồi cho đời sống nội tâm cùng những liên hệ tình cảm trong gia
đình hoặc ngay cả với những con người đồng hương thân sơ khác.
Của cải thì mỗi ngày càng trở nên dồi dào phong phú, biến dần thành một
thông lệ trói buộc, một thói quen không thể nào gián đoạn hoặc ngưng
nghỉ, và thời gian để sống riêng cho nhau cũng theo tỷ lệ thuận mà càng
ngày càng trở nên eo hẹp hạn chế hơn, anh sống theo anh, chị sống theo
chị chẳng ai bận tâm đến ai cả...
Việc doanh thương đã được hương thịnh vững bền, chuyện hưởng thụ đã quá
nhàm chán đến độ dư thừa trên đất Mỹ, có lần anh chị Khảm rủ nhau trở về
thăm lại quê cũ phố cũ phố xưa. Chị Khảm chỉ chờ đợi có được cơ hội này.
Chị lấy cớ phải ở lại Hoa Kỳ để thay anh điều hành công việc làm ăn
trong khi anh đi vắng. Anh Khảm chẳng chút nghi ngờ. Anh đồng ý nhanh
chóng để chị ở lại Hoa Kỳ, một mình anh trở về thăm lại cố hương không
có điều gì cần thắc mắc với dự tính về nước để nghiên cứu phát triển
chuyện làm ăn nhưng bên cạnh đó, anh cũng háo hức rạo rực trong lòng khi
nghe những người đã đi VN trở về đây kể lại những chuyện du dương cụp
lạc bên những cô gái son trẻ ở quê nhà với một số tiền chi ra rất ít.
Quả như lời đồn đại của những người đã từng về Việt Nam du lịch, khi anh
về đến quê nhà nghèo nàn rách rưới, cư trú trong một khách sạn đắt tiền
chỉ dành cho những du khách có thế lực, anh đã được người môi giới cho
xem hình ảnh những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng trao đổi rao bán thân xác và
anh Khảm chọn ngay một bức hình của một cô gái khá đẹp trông vẫn còn thơ
ngây trong trắng, anh đã bỏ một số tiền nhỏ chẳng đáng là bao ra mua.
Bạn tình hờ của anh là một cô gái đôi mươi, còn nhỏ hơn cả tuổi của hai
người con anh đang ở Hoa Kỳ. Cô ta bình thản nhận tiền xong rồi nhờ
người trung gian trao ngay lại cho người mẹ của cô đang gặp cơn bệnh
hoạn rồi hiến trọn thân xác con gái cho anh. Thời hạn bán thân đã hết,
cô gái đáng thương được mẹ của cô lên đến khách sạn chờ để đưa cô về nhà
tại văn phòng quản lý. Anh Khảm kể ra cũng là con người nhân ái, anh
đích thân đưa cô ta xuống tận nấc thang cuối cùng. Nhưng anh thật không
thể ngờ khi anh nhìn thấy diện mạo của người mẹ cô gái. Làm sao anh có
thể quên đi khuôn mặt người đàn bà đang chờ đợi đứa con gái, vốn là một
trong số những người đã có quan hệ tình cảm mật thiết với anh khi trước,
anh từng đã chiếm đoạt, xong rồi dâng hiến cho cấp trên và sau cùng, tàn
nhẫn bỏ rơi trong lúc cô ta đã mang trong thân xác giọt máu của anh, anh
không một lần ngó ngàng thăm hỏi. Người thiếu phụ này chính là mẹ ruột
của cô gái anh mới vừa chiếm đoạt tiết trinh. Chính là người hơn hai
mươi năm trước đây đã từng cùng anh chắp nối ân tình để rồi sau cùng, vì
sự ràng buộc của người đã có vợ có con, anh phải truyền tay cô ta cho
người khác để dễ dàng nói tiếng chia tay người thiếu phụ này với một số
tiền nhỏ để bà ta tự tìm đường sanh nở.
Như vậy, đứa con gái vừa cùng anh trao đổi xác thịt chính là đứa con gái
ruột thịt mang chính giọt máu của anh năm nào. Sự việc oan khuất đã diễn
ra trong hoàn cảnh hết sức bất ngờ như một định mệnh vừa kinh hoàng vừa
oan trái, khiến hai người lớn trong cuộc chỉ còn biết nhìn nhau mà nghe
trong lòng quặn đau chua xót, chẳng nói được lời gì.
Người con gái nhỏ tuổi đáng thương vừa là nạn nhân vừa là nhân chứng của
một định mệnh an bài ngang trái, cô cảm thấy quá xấu hổ và đau khổ đến
cùng cực, cô vùng khỏi tay người mẹ, thảng thốt phóng thẳng ra đường lộ
giữa lúc một chiếc xe vô tình từ đâu chạy tới kết liễu mạng sống của cô.
Phần anh Khảm cũng kinh dị không kém, anh ngẩn ngơ đến độ bàng hoàng, cố
giữ cho lòng bình tĩnh, nhanh chóng anh bỏ lại cho người tình thiếu phụ
lúc xưa một nắm bạc khá lớn để tự lo ma chay cho đứa con gái xấu số rồi
anh gấp rút lấy vé máy bay trở về Mỹ sớm hơn dự tính đến cả nửa tháng trời.
Anh về đến nhà trong một đêm hôm khuya khoắt với tâm trí còn chưa vợi đi
những cơn xúc cảm bàng hoàng sau chuyến du lịch Việt Nam để rồi bất ngờ
anh phải chứng kiến thêm một hình ảnh không kém đau lòng khác nữa khi
người vợ của anh đang công khai âu yếm nằm trong vòng tay của người tài
xế giao hàng trong lúc hai người tin chắc anh còn đi vắng chưa về kịp.
Ðúng là "họa vô đơn chí, phước bất trùng lai". Anh Khảm lầm lũi rút êm
ra khỏi nhà để mặc cho đôi gian tình mặc tình tự tung tự tác. Một lần
nữa anh lại trốn chạy một thực tế quá đỗi đắng cay. Anh âm thầm bước ra
khỏi nhà, đi tìm một khách sạn để lưu ngụ tạm trong một thời gian với
dụng tâm đợi chờ cho tất cả những xao động kinh hoàng vừa xảy ra, lắng
xuống rồi anh mới lần lượt giải quyết từ từ, nào ngờ băt đầu từ giây
phút ấy, tâm trí anh như kẻ lạc thần, lúc mê lúc tỉnh, lúc giận lúc yên.
Tự nhiên trong anh như có một mãnh lực vô hình đốc thúc anh phải thi
hành những công việc rồ dại của một gã điên. Biết bao nhiêu ý tưởng oán
hận chập chùng cứ dâng lên ngập đầy trong tâm trí rối bời của anh, bất
cứ lúc nào những ý nghĩ này cũng khiến xui anh phải mau trở lại căn nhà
của anh để tận diệt đôi gian phu dâm phụ. Anh cố gắng trấn tĩnh để khỏi
vướng vào những công việc điên rồ tai hại rồi anh đã thiếp đi từ lúc nào.
Ðứa con gái bán trinh cho anh ở Sài Gòn hiện ngay ra trong tâm tưởng của
anh trong cơn mệt nhoài đồng thiếp. Tấm thân mảnh mai của nó có lúc được
che phủ bởi những làn khói sương khi mờ mờ ảo ảo, có lúc hiện ra trần
truồng. Anh cố nhắm mắt lại để xua đuổi hình ảnh đó đi, nhưng bên tai
anh đã có tiếng nói của nó lanh lảnh cất lên:
- Ông không thể trốn chạy được! Những lầm lạc tội lỗi của ông gây ra từ
bao lâu nay thấu động tới tận cõi trời, ông tưởng ngoài ông ra không còn
ai hay biết? Bây giờ là lúc bắt đầu ông phải trả những món nợ đời.
- Tôi... Ba... xin... hãy tha tội chết cho tôi. Tôi vướng mắc chuyện đó
với cô bằng tất cả sự vô tình. Tôi không cố ý...
Vong linh người con gái bán thân bị xe cán chết bất đắc kỳ tử ở Sài Gòn
cười rít lên nghe ghê rợn:
- Phải! Ông đã vô tình. Ông đã bao nhiêu lần dùng đến mãnh lực đồng tiền
để chiếm đoạt niềm an lành và sự trắng trong của bao nhiêu người đàn bà
con gái, vậy mà ông vẫn chưa yên, ông vẫn mải miết thi hành. Tội lỗi của
ông không có đất trời nào có thể dung thứ, ông đã tự tạo nên bao nhiêu
nghiệp chướng cho mình, nghiệp báo này đã vận ngay tức thời để ông trở
về hãm hại tôi, hãm hại chính đứa con mang máu thịt tội lỗi của ông hơn
hai mươi năm về trước. Bây giờ đến lượt chính ông phải đền trả những
nghiệp báo đớn đau này. Người vợ của ông giờ đã ra sao thì lúc nãy ông
trở về nhà chắc ông đã biết. Chắc chắn ông phải giết chết bà ta để rửa
hận cho mối đau phản trắc này, vậy ông hãy mau làm điều này trước rồi
sau đó mới tới những điều kế tiếp...
Nói xong bóng ma mất hút trong căn phòng khách sạn vắng tanh. Anh Khảm
chợt tỉnh táo được đôi chút, trời không mấy nóng nực mà mồ hôi của anh
vã ra dầm dề. Anh dáo dác nhìn quanh, mọi vật trong phòng vẫn lặng lẽ tứ
bề. Hai bên tai anh bỗng nhiên như có những cơn gió cực kỳ thổi mạnh,
anh chỉ nghe thấy những tiếng rít gào và chừng như anh đang lạc vào một
thế giới hỗn độn nào khác ngoài cõi trần gian, rồi như có một sự thúc
đẩy vô hình, anh bật đứng lên khỏi chiếc ghế bành. Anh lái chiếc xe mướn
tạm chạy như bay trở về căn nhà, nơi có hai kẻ gian tình đang ngang
nhiên tình tự. Anh không còn đủ bình tĩnh đứng chứng kiến hai kẻ gian
dâm, từng nhát dao uất hận, anh chém loạn đả trên thân thể của hai người
cho đến khi họ không còn động đậy, anh mới lách mình khóa trái cánh cửa
để đi ra.
Ngay bữa sau, báo chí cùng các cơ quan thông tin đã đồng loạt loan tải
nguồn tin thiếu phụ chủ nhân một công ty xuất nhập cảng người Á Châu đã
bị giết chết bên cạnh tình nhân cũng bị thương tích trầm trọng nhưng
thoát chết trong lúc chồng bà ta vắng nhà với lời bình luận: không tìm
ra dấu vết hoặc tông tích của kẻ sát nhân, sự việc còn đang được tiếp
tục điều tra.
Ðợi cho việc mai táng nạn nhân xấu số lắng dịu đôi chút anh Khảm mới
thực sự quay trở về nhà với thái độ im lìm khó hiểu trong lúc người tài
xế tình nhân còn đang bị câu lưu để nhà chức trách tìm ra manh mối. Dần
dà, sự việc cũng chìm dần vào quên lãng của thời gian, không ai còn dịp
để nhắc nhở tới.
Phần anh Khảm thì rất đỗi buồn phiền đến bỏ ăn bỏ ngủ, anh như kẻ mất
hồn, không còn chút nghị lực tâm trí nào để dòm ngó đến những công việc
kinh doanh thường lệ. Người ta lầm tưởng anh buồn đau u uất bởi cái chết
thảm khốc của người vợ ngoại tình. Nhưng không ai biết đích xác được
rằng anh đau buồn và tỏ ra dở điên dở dại, bỏ bê tất cả mọi công việc
điều hành làm ăn chỉ vì nỗi niềm ăn năn sám hối chính anh đã hãm hại và
đưa đến cái chết oan nghiệt của người con gái ruột của anh đã bị bỏ rơi,
rồi ma đưa lối quỉ dẫn đường tìm đến đổi chác ăn nằm với cha ruột của
mình cùng với những hiện tượng huyền bí sau này diễn ra bởi vong hồn oan
khuất đớn nhục của người con gái không bao giờ có thể siêu thoát.
Hai người con của anh chị Khảm tuy đã khôn lớn nhưng chỉ biết tiêu xài,
chưa đủ kinh nghiệm để thay thế người cha đột nhiên dở điên dở dại chẳng
còn tha thiết đến bất cứ sự việc gì. Họ không cáng đáng nổi những cơ sở
kinh doanh phức tạp đó cho nên chẳng bao lâu trở nên suy sụp và phải lo
gấp rút sang nhượng tất cả lại cho những doanh nhân khác cho đến khi cơ
ngơi đồ sộ của anh chị Khảm chẳng còn lại được gì. Người ta phải đem anh
Khảm ký thác vào trong một y viện tâm thần để mong anh được chữa trị khi
bệnh điên đã thực sự hoành hành tâm não của anh.
Hoàn cảnh thương tâm của anh chị Khảm, một người tỵ nạn thành công tột
bực trên đất Mỹ bỗng nhiên sụp đổ tan tành khiến cho nhiều người không
hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện chỉ biết chép miệng thở dài tiếc nuối. Mấy
ai hiểu ra rằng ông trời là người cực kỳ tinh tai sáng mắt và rất mực
nhân ái công bằng. Thượng Ðế đã ban cho gia đình anh chị Khảm có một
cuộc đời giàu sang thịnh vượng, một mệnh số hanh thông may mắn. Nhưng
khi đã đạt được mọi thứ một cách khá dễ dàng, con người ta trở nên hợm
mình kiêu ngạo, không biết chế ngự lấy những tham vọng vô độ của chính
mình, tự nhiên cho rằng mọi sự thành công và những điều khôn ngoan lanh
lợi là do chính mình có được hơn người chứ hoàn toàn không phải là những
sự may mắn, những cơ hội thành công, những ưu ái của một đời sống phú
quý sang giàu được bắt nguồn từ những phước báu còn lưu lại, còn tích tụ
bởi rất nhiều tiền kiếp xa xôi để rồi không còn quan tâm đến phần đạo
đức tâm linh, để rồi khinh khi miệt thị tất cả mọi người kém may mắn,
mọi điều thuộc về tâm linh huyền nhiệm, để rồi nhắm mắt bước càn, lộ ra
cái tâm địa đầy dục vọng tham lam, đầy thói hư tật xấu khinh mạn ngất
trời để tự mình rước lấy những hậu quả vô cùng đáng tiếc. Còn khi hiểu
được ra thì mọi sự đã rồi, không bao giờ có cơ cứu vãn, uổng phí cả một
kiếp người đáng lẽ là một phần thưởng vô cùng cao quí mà Thượng Ðế đã
ban cho sau hằng bao nhiêu kiếp tu tập mới được diễm phúc làm người,
nhất là làm người của một dân tộc thanh cao như dân tộc Việt Nam đang
được khắp năm châu ngưỡng phục.