Ðây là câu hỏi muôn đời của con người, không những ở những người già mà thôi mà 
cả người trẻ cũng thường nhiều lần trong đời thắc mắc điều đó nhất là khi có 
nhiều người chết lúc thanh xuân hay có khi mới lọt lòng thì đã chết... 
Trên thế giới có biết bao câu chuyện có những người chết rồi bất thần sống lại. 
Mỗi người kể mỗi khác về những gì họ thấy được trong thời gian chết ấy. Cõi chết 
mà họ bước vào như thế nào? Phong cảnh, sự vật, màu sắc, âm thanh thế nào? Nơi 
ấy con người ra sao? Sinh vật nào hiện diện và sự sinh hoạt nơi ấy diễn ra có 
giống với thế giới mà ta gọi là dương thế hay dương gian hay không? 
Tuy nhiên, cho đến nay, nhiều sự mô tả về cõi chết đã được nhiều người chết đi 
sống lại tường thuật nhưng ít ai chịu tin nhất là trong thời đại văn minh này. 
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là hiện nay vấn đề này lại nở rộ tại Pháp, ngay giữa kinh 
thành Paris, nơi quy tụ các nhà sinh lý, tâm lý và các nhà khoa học. Những người 
này đang cố gắng gạt bỏ ra mọi ý nghĩ có tính cách mê tín dị đoan khi nghĩ về 
vấn đề của sự chết để có thể tự nhiên đón nhận và nghiên cứu các trường hợp liên 
quan về cõi chết. Qua hàng ngàn hồ sơ lưu trữ tại các viện nghiên cứu về Ðằng 
Sau Sự Chết, các nhà nghiên cứu đã tìm hiểu, gom góp được một số sự kiện trên 
đoạn đường mà sau khi thở hơi cuối cùng, người chết đã đi qua. Dĩ nhiên, những 
người này vì lý do nào đó được sống lại và mô tả tỉ mỉ. Hiện nay, phân tâm học, 
thôi miên học góp phần đắc lực thên cho sự kiểm tra, nghiên cứu về vấn đề này. 
Nữ bác sĩ tim mạch R. Mantain đã kể lại trường hợp của mình có lần ngất đi gần 
20 phút đồng hồn, bà thấy mình đi quanh quẩn trong nhà như cố tìm lối thoát ra 
cửa và trong lúc đó bà thấy rõ ràng mình nằm bất động trên gường, đầu nghiêng 
bên gối, còn người chồng cũng là bác sĩ hốt hoảng lăng xăng tìm cách giúp bà hồi 
tỉnh. Sau đó, bà thấy thân mình bà cử động, bà muốn giúp sức vào nhưng thật khó 
khăn và khi thân xác của bà nằm trên giường mở mắt chính là lúc bà trở lại vào 
người bà. 
Ở đây bà R. Mantain chỉ thấy "hồn" mình chưa thật sự đi vào thế giới bên kia. 
Một tài liệu khác cho biết ông Gerard Chouraqui, cố vấn pháp luật tại Paris đã 
trãi qua hai ngày ở giữa chặng đường biên giới giữa cõi sống và cõi chết. Theo 
lời thuật lại của chính ông sau khi được các bác sĩ giải phẩu cứu thoát căn bệnh 
hiểm nghèo thì ông như trôi vào một lỗ đen tối yên lặng một cách dễ sợ. Cái lỗ 
ấy giống như đường hầm hun hút và ông tự nhủ thầm với cái vía của mình lúc ấy 
là: " Mình đang rơi vào địa ngục". Một lúc sau, ở cuối lỗ đen ấy xuất hiện chút 
ánh sáng. Rồi ánh sáng tỏa ra sáng dần khiến mắt bị chói lòa như ánh hào quang 
muôn sắc bao phủ. Lúc này thân xác ông bị cuốn hút vào chỗ sáng lòa ấy với vận 
tốc nhanh một cách lạ kỳ để đến một nơi yên tĩnh, êm đềm trắng xóa như tuyết 
nhưng không nóng không lạnh. Cơ thể và đầu óc bỗng như bị một năng lực siêu phàm 
nào đó làm quay đảo và trước mắt ông là quãng đời qua, nào vợ, nào con, nào nhà 
cử, họ hàng bè bạn... Tất cả hiện ra rõ ràng như thật và bỗng nhiên niềm yêu 
thương cảm mến dâng tràn và ông có ý hướng muốn quay lại với các người thân. Thế 
rồi ông bừng tỉnh. Bác sĩ cho biết là ông đã trãi qua gần 20 giờ giải phẫu. Hiện 
nay, qua hàng ngàn bằng chứng thu thập, các nhà nghiên cứu thấy không phải luôn 
luôn hình ảnh về bên kia thế giới của những người đã trãi qua một thời gian coi 
như "tạm rời bỏ chốn gian trần" vì một nguyên nhân nào đó.
soul12-03-2005, 02:16 PM
Tuy nhiên, cũng cần phải phân tích cân nhắc nghiên cứu kỹ về các hình ảnh mà 
những con người vừa đặt chân vào bên kia thế giới trở về kể lại. Trường hợp của 
những người bị đánh thuốc mê giải phẫu thì phần lớn các hình ảnh họ thấy thường 
là khoảng không gian tối đen rồi xen lẫn những lóe sáng lạ lùng. Theo các nhà 
sinh tâm lý học thì có sự tác động của bộ não, nơi tầng sâu kín nhất tạo nên 
những hình ảnh kỳ lạ này. Ðiều cần lưu ý là lúc gây mê nhịp tim vẫn còn đập, 
khác với những người được xem như chết hẳn. Tuy nhiên, nhiều bác sĩ nghiên cứu 
về vấn đề này vẫn cảm thấy có bất ổn trong việc nhận định như trên vì có thể các 
hình ảnh về đường hầm tối đen kia chính là biên giới, là con đường vào cõi chết 
và khi ánh sáng lóe tỏa ra chính là lúc người chết bắt đầu bước vào ven bìa của 
cõi chết hay thế giới bên kia. Nhưng sở dĩ người ấy chỉ thấy được chừng đó thôi 
là bởi nguyên nhân họ chưa thật sự chết hẳn. Bác sĩ chuyên về khoa tâm sinh lý 
học Patri Dewarin đã nghiên cứu rất nhiều trường hợp như đã kể trên và ông đã 
nêu ra một nghi vấn khá lạ lùng, lý thú đó là sự lập lại của chu kỳ của mỗi đời 
người. Lúc đứa bé lọt lòng mẹ, hình ảnh của nó là trôi qua một khoảng tối om, 
qua một đường hầm sâu thẳm để rồi khi hoàn toàn đã lọt lòng mẹ, bé lại cảm thấy 
như rơi vào một đường hầm tối đen khác để rồi lại thấy ánh sáng chan hòa, vậy có 
thể đây là một thế giới mới. Ðiều này đã khiến cho một số nhà nghiên cứu nghĩ 
đến vấn đề hậu kiếp, vấn đề đầu thai ở một kiếp khác v.v... 
Vấn đề nghiên cứu về những gì hiện hữu ở đằng sau cái chết quả thật cho đến nay 
vẫn còn tiếp tục trong giai đoạn, tiến trình nghiên cứu. Các nhà sưu tập dữ kiện 
qua các lời khai của nhân chứng đã đi đến một số khái quát về thống kê như sau: 
Theo lời thuật lại của những người đã ít nhất một lần di vào cõi chết thì cứ 120 
người, có khoảng 23% cho thấy họ rơi vào một khoảng hun hút tối đen rồi thấy ánh 
sáng chan hòa. 16% thấy thoải mái tâm hồn như đang vào cảnh yên bình diệu vợi. 
Khoảng 40% cảm thấy mình như lìa khỏi xác để lơ lửng nhẹ nhành vào quảng vô 
biên. Ngoài ra, theo các tài liệu thu thập có tính cách chính xác, các nhà 
nghiên cứu đã phân ra các trường hợp đáng quan tâm hơn, đó là sự miêu tả cảnh 
trí, người và vật ở bên kia thế giới. Nhà bác học Aoriani Rani có lần bị chấn 
thương sọ não và ông đã được ghi nhận là "đã qua đời" nhưng lạ lùng thay, sau 
một ngày đêm ở phòng lạnh ông tỉnh lại và đã kể rõ ràng rằng "tôi đi qua một cái 
cầu cất cao như lơ lửng trên bầu trời tối đen. Tôi sợ sệt run rẩy không dám bước 
nhưng có tiếng nói xa vắng bên tai, như ra lệnh, như hối thúc tôi hãy đi mau, 
tiến về phía trước kia kìa...", thế rồi như có một lực kỳ diệu đẩy tôi lướt về 
phía trước, nơi đó như le lói ánh đèn. Từ xa, tôi nghe như tiếng lao xao và vô 
số người chen chúc như chuẩn bị bước lên bờ của một cái hố đen ngòm sâu thẳm 
..." 
Tiến sĩ Kenneth Ring ghi trong tài liệu sưu tập của mình một vấn đề mà ông đánh 
dấu nhiều ngôi sao để tạo sự chú ý. Ðó là lời kể của những người đi vào cõi 
chết, họ khẳng định là đã gặp những thân nhân hay bạn bè đã chết trước đó. Những 
người này có gương mặt thoáng hiện thoáng khuất và yên lặng. Ðiều đáng quan tâm 
là chỉ gặp lại phần lớn những người mới chết còn những người đã chết quá lâu thì 
hiếm gặp. Vậy câu hỏi được đặt ra là những người ấy đi đâu? Phải chăng nếu tin 
vào thuyết luân hồi thì họ đã tái sinh vào nơi nào đó. Còn những người mới gặp 
thì đang chờ đợi đi vào kiếp lai sinh? 
Trên thế giới, hiện vấn đề này xảy ra không riêng gì cho một quốc gia nào, nơi 
đâu cũng đều có những người chết sống lại, cho dù sự miêu tả của họ về những cõi 
chết có khác nhau nhưng ít nhất cũng cho thấy rằng họ đã thấy và thấy cái gì đó. 
Tại Việt Nam, trường hợp này không phải là hiếm. Bà Lê Thị Duyên sống tại chợ 
Vườn Chuối năm 1972 bị trúng gió và qua đời. Người nhà khóc lóc lo việc tẩm 
liệm... nhưng hai ngày sau, bà vươn vai ngồi dậy khiến mọi người hoảng hồn. Bà 
nói như đang nói chuyện bình thường với người trong nhà. 
- Người ta đuổi tôi lên, dưới đó tối tăm dễ sợ lắm, tôi có gặp ông chủ Cửu Hợi, 
ông nói đói lạnh lắm, cúng cho ông..." 
Trong các báo cáo của các nhà nghiên cứu về cõi chết và linh hồn có rất nhiều 
vấn đề làm mọi người trong thời đại khoa học ngày nay ngạc nhiên và sửng sốt. 
Ngạc nhiên và sửng sốt không những vì vấn đề được nêu ra mà còn vì chính do các 
nhà khoa học nổi danh đã viết như Bác Sĩ B.ẸSchwarz, Ian Stevenson, Alexander 
Graham Bell, D. Danielle v..v... họ cho biết như sau: 
- Chết không phải là hết, cát bụi lại trở về cát bụi, chỉ là đối với thân xác, 
là phần giả tạm mà thôi, còn phần mà ta gọi là linh hồn đã thoát ra khỏi thể xác 
khi con người chết đi. Linh hồn ấy dật dờ trôi nổi, phiêu du... và khi chết điều 
tiên khởi lúc bước vào cõi chết là cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát, linh hồn 
chuyển qua những đoạn đường dài hun hút tối tăm để rồi dần dần tới một nơi đầy 
sương khói và sau đó là một vùng chan hòa muôn ngàn tia sáng với những âm thanh 
huyền diệu lạ lùng.... 
Theo bác sĩ Ian Stevenson thì "chúng tôi chỉ mới nghiên cứu và phân tích đến 
chặng đường đó và có lẽ câu hỏi : "có gì đằng sau sự chết" vẫn chưa có lời giải 
đáp trong giai đoạn hiện nay nhưng hy vọng ở tương lai không xa, nhân loại sẽ 
biết rõ được điều mà từ cổ đại đến nay họ quan tâm thắc mắc.
Evaly12-31-2005, 09:14 AM
khi mình rời khỏi thể xác mình sẽ đi đến cái cầu có 2 cột đá ở hai bên và dây 
leo 
cây cối thấp khoảng 0.5m 
không khí âm u 
cây cầu nhìn rất hiện đại gồm những vát gỗ ghép chặt vào nhau OK?
trai_tân12-31-2005, 09:19 PM
khi mình rời khỏi thể xác mình sẽ đi đến cái cầu có 2 cột đá ở hai bên và dây 
leo 
cây cối thấp khoảng 0.5m 
không khí âm u 
cây cầu nhìn rất hiện đại gồm những vát gỗ ghép chặt vào nhau OK?
Ở đâu mà biết được vậy chòi. Chết rùi hử.... :yim_whist
trai_tân12-31-2005, 09:23 PM
Tiện có bài của sis cũng xin được đóng góp luôn.
Bí Ẩn Của Giây Phút Hấp Hối
Con người đã và đang tìm kiếm các dấu hiệu tin cậy về cái chết để tránh xảy ra 
những trường hợp đáng tiếc. Bên cạnh đó, các nhà khoa học thực sự lúng túng khi 
một số người đã kể lại cái chết cho biết những gì mà họ cảm nhận được trong thời 
gian hoàn toàn bất tỉnh hoặc mất hết hy vọng được cứu sống.
Vào năm 1957, tại một sân bay nhỏ của Anh đã xảy ra tai nạn khi máy bay hạ cánh. 
Một bác sĩ ngồi ghế phía sau bị văng khỏi báy bay, ngất đi và không có dấu hiệu 
sống. Từ nơi mà ông ngã gụi không thể nào nhìn được quang cảnh xungh quanh, 
nhưng thật lạ lùng là người đó thấy rõ tất cả những gì xảy ra ở sân bay. Nạn 
nhân thấy thân thể của ông ta nằm bất động ở phía dưới mình khoảng 60m, thấy cả 
người hoa tiêu và phi công dính máu đang chạy về phía mình. Việc những người đó 
biểu lộ sự chú ý đối với thân thể của ông đã làm bác sĩ ngạc nhiên và bực tức. 
Ông muốn được yên tĩnh. Sau đó, nạn nhân thấy một ôtô cứu thương từ nhà để xe đi 
ra và một bác sĩ nhảy vào. Xe chở nạn nhân dừng lại một trạm xá và lấy theo một 
thiết bị. Tiếp đó, nạn nhân theo dõi thấy xe chạy với vận tốc lớn, mang "thi 
thể" của ông tới bệnh viện thành phố. Thân thể nạn nhân được đặt lên một cái bàn 
trắng, mọi người cúi xuống làm việc. Ông ta cảm thấy mùi khó chịu của clorua 
amonium. Vào đúng thời điểm đó, ý thức rõ ràng và bình thản của nạn nhân đột 
nhiên mờ hẳn và lại quay vào "trong" thân thể bị thương, kèm theo cảm giác đau 
đớn.
Sau này, do tò mò, người đó đã phục hồi tỉ mỉ các sự việc ấy và những điều mô tả 
hoàn toàn khớp với thực tế.
Vào năm 1892, một nhà địa chất người Thụy Sĩ tên là Enbơ Hem bị trượt ngã xuống 
vực sâu, nhưng may mắn thoát chết. Quan tâm đến những cảm nhận của mình trong 
khoảnh khoắc hoàn toàn thất vọng, nhà địa chất đã thu thập được 32 trường hợp 
tương tự. Ông nhận thấy rằng, tất cả các "đồng sự" của mình đều trải qua một cái 
gì đó giống nhau ở ngưỡng cửa của cái chết khó tránh khỏi. Những quan sát đó của 
A. Hem đã được bổ sung đáng kể, đặc biệt là vào những năm gần đây, khi công việc 
hồi sinh đã có nhiều kết quả.
Khi rơi từ độ cao lớn, ở thời điểm đầu tiên, con người trải qua sự sợ hãi mạnh 
mẽ, tìm kiếm một cách vô vọng các khả năng cứu thoát. Giai đoạn thứ hai xuất 
hiện sự nhận thức đầy đủ về cái chết không tránh khỏi và các ý định thoát thân 
đã rời khỏi não bộ. Cái chết không còn làm kinh hoàng và phiền muộn, nhưng những 
điều vụn vặt ngớ ngẩn lại làm lo lắng: xót xa vì rách bộ quần áo đang mặc, vỡ 
vụn cặp kính đang đeo hoặc hỏng mất cái máy ảnh... Nếu thời gian rơi đủ dài thì 
sẽ xuất hiện giai đoạn thứ ba - hồi tưởng quá khứ. Các thời điểm quan trọng nhất 
của cuộc đời hiện ra thành các mảng hình ảnh, giống như quan sát chúng từ tầng 
trên của rạp hát. Tuy nhiên, những hình ảnh ấy mãnh liệt đến mức nào còn tuỳ 
thuộc vào đặc điểm cá nhân của mỗi con người.
Vào năm 1972, một người trượt tuyết 19 tuổi bị ngã từ độ cao hàng ngàn mét và 
thoát chết với cái mũi dập nát. Nạn nhân kể lại:
"Khi bắt đầu rơi, tôi gào thét thảm thiết, nhưng sau đó, tôi hiểu rằng tôi đã 
chết. Cả cuộc đời hiện ra trước mắt tôi như một ánh chớp. Tôi thấy khuôn mặt mẹ 
tôi, thấy ngôi nhà mà trong đó tôi sống, thấy các bạn bè ...". Còn Hem lại mô tả 
bức tranh quá khứ như sau: "Tôi thấy mình là đứa bé bảy tuổi đi đến trường học, 
rồi thấy mình hồi lớp bốn cùng với thầy giáo yêu quí".
Các cảm xúc hồi tưởng quá khứ kéo dài không lâu và chuyển qua một trạng thái 
thần bí. Khi một người rơi xuống vực thẳm thì người đó hiểu được rằng, thân thể 
của mình sẽ va vào đá và bị huỷ hoại, xương sẽ gãy vụn và dập nát. Nhưng sự hồi 
tưởng về bản thân hoàn toàn không liên quan tới cơ thể nữa. Bắt đầu từ một thời 
điểm nào đó, nạn nhân không hề lưu tâm đến "thân xác" của mình. Sự cảm nhận của 
nạn nhân bị xâm chiếm bởi các ý nghĩ tuyệt đẹp và xen lẫn những nốt nhạc du 
dương. Trong một trạng thái tinh thần thanh thản, nạn nhân bay qua các bầu trời 
mày hồng và màu lam lộng lẫy, ở trạng thái siêu việt đó, nạn nhân cảm thấy dễ 
chịu đến nỗi nảy sinh sự phản kháng rõ rệt chống lại những cố gắng đưa cơ thể về 
với sự sống.
trai_tân12-31-2005, 09:24 PM
Tuy nhiên, đôi khi con người cũng có thể rời vào trạng thái đặc biệt do quá sợ 
hãi. Trường hợp như vậy đã xảy ra với nhà du lịch nổi tiếng Đevit Lêvingxtơn tại 
một vùng rừng Phi Châu. Một con sư tử nhảy đến sau lưng ông và bắt đầu cắn xé. 
Nạn nhân ngã sấp, cảm thấy rơi vào trạng thái thiêm thiếp, không hề thấy đau và 
hoảng hốt. Nạn nhân không thể và không muốn cử động, phản kháng. Con sư tử chấm 
dứt hành hạ cơ thể nạn nhân và ngồi cạnh ông. Khi đó sức lực của nhà du lịch đột 
nhiên trở lại. Ông bật dậy và phóng chạy thoát thân.
Trong những năm gần đây, các cảm nhận của những người chết lâm sàng đã được phân 
tích tỉ mỉ trong cuốn sách của R.Mouđi: Cuộc sống sau cái chết. Những người như 
vậy trải qua một cái gì đó giống nhau, mặc dù độ rõ nét có thể khác nhau. Họ rời 
bỏ "thân xác" và dễ dàng bay bổng lên không trung, quan sát hành vi của mọi 
người khác từ phía trên. Sau đó một quần sáng xuất hiện, giúp họ nhớ lại các sự 
cố của cuộc đời. Quầng sáng có thể thúc giục họ trở lại với "thân xác" vì còn 
chưa tới lúc "chuyển tiếp"...
Một câu hỏi hay được đặt ra là làm thế nào để phân biệt một người bất tỉnh nhân 
sự với một người vừa mới chết?
Lịch sử y học đã chứng kiến nhiều trường hợp mà trong đó các bác sĩ giàu kinh 
nghiệm nhất cũng mắc phải sai lầm. Vào thế kỷ XI, Anđrei Vazali bị kết án tử 
hình vì đã giải phẫu thân thể một nhà quí tộc Tây Ban Nha. Người này đã tỉnh lại 
trên bàn mổ và bình phục trở lại. Tuy thế, bản án đối với ẠVazali vẫn được thi 
hành. Một điều trùng hợp kỳ lạ là chính viên quan toà đã dựng lên án đó, chẳng 
bao lâu cũng hồi tỉnh trên bàn mổ tử thi, nhưng sau đó ông ta không qua khỏi.
Vào năm 1964, tại một trong các nhà xác ở New York có một "tử thi" sống lại, đã 
nắm chặt lấy cổ và tay nhà phẫu thuật bệnh lý khi ông ta vừa thao tác dao mổ. 
Một nhà thơ tên là Patrarka đã hồi tỉnh trước khi đưa đi mai táng 4 giờ và còn 
sống thêm được 30 năm nữa. Một người phục vụ ở Vatican được coi là đã chết do 
bệnh hen. Trong số các bác sĩ làm nhiệm vụ có một người rất cẩn thận, đã đưa 
ngọn nến đến gần mắt người chết. "Tử thi" co giật mạnh và sau đó còn sống được 
khá lâu, với một cái sẹo trên mũi do bỏng.
Vào đầu thế kỷ XX, một hội đồng các bác sĩ có uy tín của Anh đã tiến hành nghiên 
cứu và kết luận rằng, mỗi năm ở nước này có khoảng 2.500 người bị chôn sống. Có 
thể điều vừa nêu bị phóng đại, nhưng quả thật có không ít trường hợp những người 
còn sống đã bị chôn vùi. Chính tại Anh và cuối những năm 60, đã xuất hiện một 
thiết bị đầu tiên cho phép ghi nhận được hoạt tính điện rất nhỏ của tim. Trong 
lần thử đầu tiên tại một nhà xác, người ta đã phát hiện được một cô gái còn sống 
nằm giữa các tử thi.
Những điều nêu trên cho thấy rằng, giữa sự sống và cái chết không có một ranh 
giới rõ ràng như đôi khi chúng ta vẫn tưởng. Sự ngưng thở được coi là dấu hiệu 
đầu tiên của cái chết. Nhưng ngay từ thế kỷ trước, quan niệm đó đã bị phủ nhận 
hoàn toàn. Một số nhà Yoga có thể tự ngừng thở mà sau đó vẫn sống khoẻ mạnh. Dấu 
hiệu khác của cái chết là sự mất mạch và sự ngừng hoạt động của tim. Tuy nhiên, 
điều đó không phải bao giờ cùng đúng. Các nhà Yoga có thể điều khiển nhịp đập 
của tim sao cho các dụng cụ đo chính xác cũng chỉ báo là tim hoàn toàn ngừng 
đập.
Số đo thân nhiệt cũng không thể là dấu hiệu đầy đủ của cái chết. Đã có những 
trường hợp người đứng tuổi sống qua ngày ở một khu nhà lạnh lẽo, nhiệt độ thân 
thể hạ xuống khoảng 24ºC mà họ vẫn không chết. Một cậu bé ở Thụy Điển được tìm 
thấy dưới lớp tuyết với nhiệt độ thân thể 18ºC, nhưng đã bình phục mà không có 
những biến chứng đáng kể. Một số chứng bệnh (như tả, đậu mùa, uốn váng) có thể 
làm cho thân thể tăng nhiệt độ sau khi chết.
Sự thay đổi ở nhãn cầu hay sự cứng đờ của thân thể cũng không phải là dấu hiệu 
tin cậy của cái chết. Hơn nữa, một số cơ quan tiếp tục hoạt động sau thời điểm 
chết lâm sàng. Cái chết tiến đến không tức thời. Đó là một dạng tồn tại đặc 
biệt, một sự tiến hoá dần dần với một xác suất thuận nghịch nhất định. Tử thi 
không có trường sinh học và cái đó cũng không thể là dấu hiệu của cái chết, bở 
vì trường sinh học ở một số người sống cũng có thể tạm thời biến mất. Tử thì có 
thể lưu giữ một hoạt tính điện nào đó cho đến ngày thứ 39, khi mà xung não đáng 
kể cuối cùng được ghi nhận.
Tuy vậy, việc hồi sinh được phép tiến hành sau khi nạn nhân bị chết lâm sàng chỉ 
mấy phút. Bởi vì nếu để lâu quá thì trong một số trường hợp, những người được 
cứu sống sẽ tiếp tục tồn tại mà không có tri giác, giống như những con búp bê 
sống. Giới hạn thời gian hồi sinh phụ thuộc vào các khả năng của nền y học hiện 
đại.
Tất cả những điều nêu trên có tác dụng lưu ý chúng ta hãy thận trọng khi xem xét 
các quá trình xảy ra với con người trên ranh giới giữa sự sống và cái chết
Trần Văn Đình (theo Con Người Và Thiên Nhiên)
Evaly01-03-2006, 09:47 AM
cái mà tôi nói là thực nhất mọi người tin hay không tùy ý nó chính là khuôn mặt 
thực của thế giới địa ngục nó là cánh cổng của cái chết là sự chọn lựa ranh giới 
của cái chết và cũng là ranh giới từ cuộc sống tới thế giới khác ^^ :yim_worri
soul01-12-2006, 02:16 PM
cái mà tôi nói là thực nhất mọi người tin hay không tùy ý nó chính là khuôn mặt 
thực của thế giới địa ngục nó là cánh cổng của cái chết là sự chọn lựa ranh giới 
của cái chết và cũng là ranh giới từ cuộc sống tới thế giới khác ^^ :yim_worri
ây dè ko hỉu :yim_not_w
Evaly02-21-2006, 09:07 AM
nếu không tin về lời mình nói bạn hãy tìm các nhà chiêm tinh hay các nhà phù 
thuỷ hỏi coi họ sẽ biết và có cảm giác thực hay không thôi. những ng nói cái 
thực là do con tim mình cảm nhận còn những gì mình thấy là do lý trí tạo rạ
khi chết lý trí con ng sẽ mạnh hơn sức mạnh bản thân và tâm linh gắp vạn lần mọi 
ng bị nó lừa dối là bình thường