Duck hunt
Quảng cáo LH: 0128.543.5547
Online: 1
Bây giờ: 2024-05-15 12:51
Chỉ với 500đ có cơ hội trúng iphone 4, Card (100k, 20k, 10k), hàng trăm game, nhạc chuông, hình ảnh miễn phí (ko tin đừng vào)
Chung Thủy Là Hạnh Phúc
Bóng Ma nơi học đường Khởi đầu của sự việc... Cô gái hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, đôi mắt cô ngấn lệ như cầu mong người bạn trai đừng làm thế với mình. Đáp lại đó chỉ là những tràng cười man rợ của Trung: - Em cố gắng chiều lòng anh đi! Mai khóc nấc lên từng tiếng: - Anh đã nói yêu em! Tại sao? Tại sao cứ nhất thiết phải thế này? - Em quá ngây thơ rồi...Ha ha ha...nào...lại đây...! Hắn nắm lấy cổ tay Mai kéo sát lại...Mai giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi được sức khỏe của một tên con trai khỏe như hắn. Bầu trời tối xầm, tối xịt, mọi thứ đều chuyển sắc, những tiếng kêu của con chim cú mèo như ai oán đến ghê rợn. Trong giây phút ấy, hắn cướp đi sự trong trắng của cô gái, xong rồi thì hắn bỏ đi, mặc cho cô ở lại. Mai đau đớn và tủi nhục, trách chi cô quá ngây thơ để bị lừa đến như vậy... Sáng ngày 29 tháng 2: Báo đưa tin một nữ sinh trung học đã thắt cổ tự tử, sau khi khám nghiệm tử thi có dấu hiệu bị cưỡng bức. Hiện đang tìm hung thủ. Trường Việt- An sau ba năm, ngôi trường đó giờ đây im lặng đến đáng sợ, cứ mỗi năm từ ngày đó trở đi lại có một nữ sinh trung học thắt cổ tự tử... Năm nay là năm học thứ 4 từ sau vụ án cô nữ sinh trung học Mai...Trang lặng lẽ đi vào ngôi trường mời của cô, đây là ngôi trường lần thứ 3 cô phải chuyển. Cô bé bước qua chiếc cổng màu xanh lam, một làn gió lạnh đến ghê người thổi sau gáy cô. Cô bất chợt quay lại...mọi thứ đều như vậy. Cô nhún vai với ý nghĩ chắc mình bị ảo tưởng. Cô bước vào lớp, mọi con mắt đều đổ dồn vào cô. Giáo viên giới thiệu cô với cả lớp rồi cho cô ngồi một bàn ngay cạnh cửa sổ. Bước chân cô lê lết mệt mỏi đi đến bàn học. Cô ngồi vào bàn, giở sách vở ra. Bỗng, có tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi ngăn bàn. Cô nhặt lên và đọc: - Ngươi sẽ là người tiếp theo... Cô chợt cười khẩy và nghĩ chắc đó là một trò đùa của mấy đứa trong lớp, chắc thay cho lời chào của học sinh mới. Cô mở cửa sổ và vứt nó ra khỏi cửa. Ngồi trong lớp Trang luôn sợ những cái ánh mắt đều chăm chú nhìn vào mình, dường như mỗi đôi mắt của họ đều ánh lên sự sợ hãi, họ đều xa lánh cô, Trang bực mình và nghĩ thầm " Đúng là một lớp học kì lạ". Và điều kỳ lạ hơn là không chỉ có cả lớp mà toàn trường và kể cả giáo viên trong trường, ai nhìn thấy cô đều tỏ vẻ sợ hãi. Cô mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa số, cô thấy giật mình khi ánh mắt con cú mèo kia đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt nó sâu hoắm, sắc bén rồi nó kêu lên những tiếng kêu đến rợn cả người. Con cú vỗ cánh bay đi, sau khi lặng người được một lúc, cô ngậm bút và viết bài. Cô đưa đôi mắt ngước lên bảng, cô bàng hoàng và sợ hãi, miệng cô lắp bắp không nói nên thành lời, người cô như cứng đơ lại, cô đưa bàn tay nhỏ bé lên chỉ chỉ vào cô giáo. Dường như cô nhìn thấy thứ gì đó ở trên bảng. Mọi người đều nhìn cô sợ hãi. Cô giáo thấy hành động của Trang đang chỉ mình liền quay sang nhìn quanh: - Em làm sao vậy? Cái bóng trắng trên bảng, với khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc xõa dài xuống ngang lưng những lọn tóc đen- chúng dính vào nhau như không rời, chúng như một mạng nhện dăng ra khắp phòng học. Đôi mắt trắng dã nổi đầy những sợi gân máu màu đỏ. Trên cơ thể ấy, da thịt đều đã tróc hết, máu cứ tuôn ra từ những mảnh thịt đang rách. Đôi tay gầy guộc ôm sát lại lấy người rồi nó đưa tay lên cào vào bảng " két...két", rồi vuốt tóc cô chủ nhiệm. Trang cứng lưỡi...hình ảnh ấy quá đáng sợ, nó đang diễn ra ngay trước mặt cô. Tim cô đập thình thịch, mắt ngấn lệ, lòng bàn tay ướt đãm mồ hôi. Hình ảnh ấy chợt biến trong mắt cô khi cô giáo chủ nhiệm tiến lại gần cô và nói lớn: - Em làm sao vậy? Làm sao mà cứ như gặp ma thế? Trang quay ra nhìn cô chủ nhiệm, miệng lắp bắp: - Cô...! Cô không nhìn thấy gì hay sao? Cô giáo mặt thoáng lạnh và nói: - Không! Chả có gì cả... Rồi cô giáo lạnh lùng quay đi, ánh mắt của cô nhìn Trang giờ còn ghê sợ hơn trước. Bất chợt cô giáo quay lại và nói với Trang: - Cuối giờ ở lại gặp tôi nhé! Mọi tiếng xì xào bắt đầu vang lên, có tiếng nói vang lớn: - Cô ta đã quay trở lại! Rồi cả lớp im bặt. Cô giáo sau khi nghe tiếng liền quay lại nhìn cậu học sinh đó, ánh mắt cô long lên nhìn cậu ta như muốn nổ ra ngoài: - Im ngay! Cậu học sinh kia liền ngồi xuống và không nói lời nào nữa. Nỗi sợ trong Trang dâng trào, cô không hiểu mọi chuyện này...chuyện gì đang xảy ra với cô? Mọi người đang che giấu cô điều gì! Và cái bóng trắng ghê rợn vừa rồi cô nhìn thấy là thứ gì? Tại sao cô lại nhìn thấy mà mọi người lại không thấy nó. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu Trang...Giờ học tích tắc trôi qua ngặt nghẽo mà trong đầu Trang chẳng có gì, những câu hỏi vớ vẩn đặt ra trong đầu cô xuất hiện liên hồi, nó như một vòng tròn không có điểm dừng. Tiếng trống nổ ra như phá vỡ cái vòng tròn luẩn quẩn trong đầu cô. Mọi người đi về hết vì thực ra thì họ cũng chả dám nói chuyện với Trang sau vụ việc vừa nãy. Trang tiến đến cô chủ nhiệm. Cô giáo mặt thất thần, khuôn mặt cô dường như cũng tỏ vẻ hoảng sợ y như khuôn mặt Trang vừa rồi. Miệng cô giáo lắp bắp: - Thật...thật ra...em đã nhìn thấy cái gì? Trang im lặng giây phút rồi nói: - Tại sao em lại phải nói khi mọi người đang che giấu em điều gì đó? - Tôi hỏi lại, em đã nhìn thấy gì? - Em nghĩ nó cũng chả quan trọng với cô đâu! Vớ vẩn thôi mà! Cô giáo tức giận: - Em đã nhìn thấy gì? Trang cũng quát lớn: - Vậy cô ta là ai? Cô giáo mặt cắt không còn một hột máu liền cầm túi xách đi ra khỏi lớp...vội vã...! Chỉ còn lại mình Trang trong lớp học lạnh lẽo...Bỗng mọi cửa lớp học đóng sập lại...Trang quay lại, viên phấn trên bảng két két viết lên từng chữ " Cô là người tiếp theo..." CÒn nữa.... ...Lời nhắn: Trang đứng lặng người. Mọi thứ đều quay cuồng, đôi chân cô, đôi tay cô, mọi thứ đều không cử động được, và những mạch máu trong người cô như cũng dừng lại theo, tim cô đập thình thịch như thể nó sẽ vỡ tung trong giây lát. Tê tái và đau đớn, mọi thứ dường như không cử động. Cô chết lặng người trong vòng 5 phút, 5 phút ấy như kéo cả cuộc đời cô lại phía sau. Cô đạp cửa, cô chạy đi, mọi thứ mờ ảo, loang loáng như nước. Mỗi bước chân cô chạy như có một thế lực vô hình kéo cô lại nơi địa ngục ấy. Cô bất chợt va phải một chàng trai, sách vở và cặp rơi xuống, tay cô cố bám lấy áo anh chàng rồi cô trượt xuống và ngất đi. Cậu ta vội vã nâng cô lên, nhưng, vừa nhìn thấy nét mặt của Trang cậu ta thả cô xuống và toan chạy đi. Cậu ta quay lại, ánh mắt nhìn sâu xa vẻ như không nỡ bỏ lại cô ấy. Cậu cõng cô ấy xuống phòng y tế. Trang nằm trên giường bệnh, anh chàng kia nhìn Trang, chú ý đến từng đường nét và nghĩ thầm: " Sao có thể giống đến thế". Vừa lúc đó, cô y tá bước vào, trên tay cô ấy vẫn cầm một tập giấy và khuôn mặt rạng rỡ nụ cười cho đến khi nhìn thấy Trang. Kẹp giấy rơi xuống, thân thể cô đứng lặng lại dường như cũng rơi theo chiếc kẹp. Tay cô vừa chỉ chỉ, mặt vừa hướng sang cậu kia vẻ như " Tại sao thứ ấy lại ở trên giường bệnh". Cậu ta đứng phắt dậy: - Em thấy cô ta chạy ra từ phòng học, chạy rất nhanh... Vừa nói cậu ta lại khẽ tiến lại ghé sát cổ cô y tá, thật châm biếm. Trang tỉnh dậy, cô khẽ mở mắt, đôi mắt cô trĩu lại như vừa trải qua một ác mộng. Vũ tiến lại, đưa cho Trang hộp sữa và nói: - Uống đi! Thứ này sẽ làm cô khá hơn đấy! Tay Trang cầm hộp sữa, cô nhìn Vũ và cũng hơi thoáng ngượng vì trông anh ta khá là hot. Vũ khẽ cười: - Cậu chạy ra khỏi phòng học như thể không có ngày mai! Trang đứng phắt dậy, cô xách cặp và lấy giầy, cô bước ra khỏi phòng y tế. Ra đến cửa, cô lùi một bước và tung hộp sữa cho VŨ, mặt lạnh tanh: - Cảm ơn! Tôi sẽ trả ơn cậu sau! Vũ nhanh tay bắt lấy hộp sữa! Anh chàng đứng dậy dõi theo bóng Trang và nhoẻn cười " Thật thú vị" Trang về đến nhà, cô vứt cặp ra một góc, cô nằm vật ra giường chả thiết thứ gì nữa. Sau một hồi suy nghĩ Trang bước sang phòng mẹ. Cô đi vào và nói: - Con muốn chuyển trường! Có một con ma nữ đang ám con! Mẹ cô phá lên cười rồi nói: - Con đi vệ sinh đi! Nhìn mặt con như muốn đấm ai đó vậy! - Con nghiêm túc đấy! Lúc này, nét mặt mẹ cô khựng lại, nhẹ nhàng đặt chiếc laptop sang một bên: - Lúc nào con cũng vậy, con biết con chuyển bao trường rồi không? Mẹ Trang bước ra khỏi phòng tay cầm theo chén trà, bà hết sức bực mình: - Con làm sao thế? Đây mới là ngày đầu tiên mà! Biết được câu trả lời, cô lặng lẽ đi về phòng mình. Hôm ấy, cô bỏ bữa cơm...rồi ngủ... ...Cô đứng trước một chỗ hoang vắng, chung quanh chỉ toàn là cỏ dại, cô sợ hãi, quay tứ phía, bên phải là một dãy của trường học. Cô nghe thấy tiếng hét, tiếng kêu cứu của một cô gái nào đó. Cô đi tới chỗ có tiếng kêu, nhẹ nhàng. Cô thấy một cô gái đang đứng ở dưới một cây nhãn mặc bộ đồng phục. Cô gái kia ôm mặt khóc đứng ở một chỗ. Trang tiến đến, cô đưa tay đến chỗ cô gái kia: - Bạn không sao chứ? Sao bạn lại đứng ở đây? Cô chạm tay vào lưng cô gái kia thì bất chợt cô ta quay lại, nắm chặt lấy cánh tay của Trang, khuôn mặt cô ta dần hiện rõ sau mái tóc xõa dài. Máu chảy ra từ hai hố mắt trắng dã, mùi tanh tưởi của thịt người chết bốc dần lên, vây quanh lấy cô... Trang tỉnh dậy, mồ hôi cô ướt đẫm khuôn mặt...một cơn ác mộng. Cô sợ hãi, chùm chăn lên đầu, cô ngồi co lại. Sau đó, cô đứng dậy và đi vào phòng tắm. Cô xối nước vào người, cô muốn gột rửa tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay. Cô thoáng nghĩ lại về ác mộng ban nãy. Cô cảm thấy buồn nôn vì cô có cảm giác vẫn ngửi thấy được mùi xác người chết. Cô quàng khăn tắm, cô lấy tay xoa chiếc gương trước mặt để lau đi hơi nước trên đó. Cô nhìn thẳng vào gương, cô nhìn sau vào đôi mắt mình. Mọi thứ trong gương đều mờ ảo, rồi Trang giật mình, cô nhìn thấy trong gương là một cái bóng trắng đang đứng ngay sau mình chừng vài bước chân. Nó tiến đến, cô hoảng hốt quay lại thì chẳng thấy thứ gì cả. Cô chạy ra khỏi nhà tắm. Một thế giới vô hình đưa Trang trở lại với ảo ảnh trong giấc mơ ban nãy, lần này cô chỉ có vai trò đứng xem. Cũng chính tại nơi cây cỏ ấy, một cô gái đang bị cưỡng bức, cô ấy gào thét, khóc lóc trong sự đau đớn. Người con trai đang làm việc bỉ ổi kia thì cười trong sung sướng, tràn đầy khoái lạc. Cô chạy đến, cô muốn cứu lấy cô gái, nhưng... Mẹ Trang tát cho cô vào mặt mấy cái: - Con không sao chứ? Trang tỉnh dậy, hóa ra cô đang nằm dưới phòng khách. Cô khóc: - Mẹ ơi! hãy để con cứu cô gái ấy Bà dìu trang về phòng và nói: - Nghỉ đi! Cô im lặng....và thiếp đi ngủ...một giấc ngủ không còn cơn ác mộng nào nữa! Sáng hôm sau đi học, Trang dậy và quyết sẽ tìm hiểu mọi điều, cô hăng hái hơn ngày hôm qua, sắc mặt tốt hơn. Cô ăn sáng và đi tới trường. Cô bước vào lớp thì có cánh tay kéo lại. Đó là VŨ, cậu ta cười với cô: - Đến bao giờ tôi mới được hậu tạ đây? Cô không phải là người vô ơn đấy chứ? Trang quay người lại: - Tan học. Gặp tôi ở cổng trường. Cô bước vào lớp. Cô lấy hết sức mạnh để tỏ ra mọi chuyện vẫn bình thường. Cô học, mọi người thì ngồi nhìn. Những ánh mắt đó chăm chú, xoi mói. Cả giờ cô không hiểu được thứ gì. Vì cô luôn giấu sự sợ hãi cô nghĩ trong đầu " Mọi việc sẽ qua, sẽ ổn thôi". Trống tan học, nghe thấy tiếng trống cô chạy vụt ra khỏi lớp như một con chim bị nhốt trong lồng đã quá lâu. Cô tung tăng bước khỏi cổng trường thì Vũ khẽ đập vào vai: - E hèm! - Àk! Tý thì tôi quên mất! Đi thôi! Cậu ta đi theo Trang. Hai người ngồi uống trà sữa ở một quán gần trường. Sau khi đã giới thiệu sơ qua về nhau, cậu ta hỏi: - Thế nào? Cô có được bạn mới chứ? - Cậu không tin được đâu! Thay vì có bạn mới trong ngôi trường quái gở này, tôi được làm quen với một con ma nữ và nó theo tôi đến từng giấc mộng. - Cậu không sợ sao? - Tôi có phải tiên đâu mà không sợ! - Này! Ai ai cũng nhìn tôi sợ hãi là sao? - Vì cô trông giống một cô gái đã từng chết ở chính ngôi trường này! - Đêm qua tôi mơ thấy cô ta đấy! Khung cảnh... Nói đến đó, Vũ đứng dậy: - Nào...để tôi dẫn cô đi xem nhé! Hai người thanh toán tiền. Trang đi theo Vũ. Cậu ấy dẫn Trang tới bảng thông tin của trường. Cô sững sờ khi nhìn thấy cô gái trong bài báo được đính trên bảng. Hoa Kim Mai. SN 1993.... Cô chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái ấy. Vũ nói: - Cô ta quá giống cô! Xong, hai người di dạo quanh trường. Vũ kể: - Sau khi cô ấy chết, mỗi năm ở đây lại có thêm một nữ sinh treo cổ tự vẫn. Họ nói là hồn cô ta đã ám những cô gái mà cô ta thấy hợp nhất. Kì lạ rằng cô lại giống cô ta đến vậy! Vũ vừa đi vừa kể câu chuyện, bước chân hai người rảo bước thế nào mà lại vào khu sau trường bị bỏ hoang. Trang khựng lại, cô giật mình: - Đêm qua, tôi mơ...thấy chính chỗ này...cô gái! Vũ cắt ngang: - Cô là đối tượng mới của cô ta rồi. Đi khỏi đây thôi. Kẻo con ma nữ ấy thấy tôi đẹp trai lại ám theo thì chết. Nghe câu nói đùa, Trang cười, hai người rời khỏi chỗ đó. Nhưng trong bụi cây xa xa, có một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước đi của hai người... ...Kẻ giết người Sau khi hai người rời khỏi bãi đất vắng sau trường và ngồi trò chuyện ở vườn sinh vật thì cũng là lúc tan tầm 5h30. Trang vươn vai đứng dậy và nói: - Cũng muộn rồi! Đi về thôi! - Uhm Hai người khoác cặp rời khỏi trường thì vừa lúc đó cô hiệu trưởng đi qua. Đó là một phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất đẹp, cô mặc một bộ vét màu đen rất sang trọng và lịch sự mái tóc dài kẹp theo kiểu gái Hà Nội thời xưa. Cô đứng lại chỗ Trang và Vũ hỏi: - Sao hai em còn ở đây...? Trang biết dù cô hiệu trưởng có lơ đi khuôn mặt của cô nhưng khi đứng lại hỏi cô ấy cũng thoáng đưa mắt nhìn Trang 1,2 giây gì đó. Ít nhất thì điều đó cũng làm cô bớt đi sự bối rối khi ai cũng nhìn cô và thốt lên này nọ. Vũ cầm tay Trang và nói: - Vâng! Bọn em đi ngay đây ạ. Hai người đi ra ngoài. Trang nói: - Cô ấy đẹp thật đấy! - Và cũng là một con mụ nham hiểm...!- Vũ thêm lời Trang khá ngạc nhiên khi Vũ nói như vậy, cô đứng lại nhìn Vũ, cậu cũng hiểu ra cái nhìn ấy nên nói: - Mình không muốn cậu bị đánh lừa bởi cái hình ảnh đẹp ấy! Đi thôi. Trang vẫn không hiểu sao Vũ lại nói như vậy nhưng dù vậy cô cũng chẳng hỏi tiếp vì Vũ đâu có muốn nhắc tới chuyện này. Hai người chia tay nhau tại con hẻm nhỏ. - Cảm ơn cậu nhá! Người bạn duy nhất trong trường ạ - Mai gặp sau nhá! Trang đi về, bước chân nhẹ nhàng có chút nhún nhẩy trên con đường nhỏ. Bỗng, gió nổi lên ào ào, làm nghiêng ngả các cành cây dù cho đây là mùa hè và cơn gió đó được coi là gió mát nhưng Trang vẫn cảm nhận được da cô đang nổi gai ốc. Cô đứng lại một chút cô quay lại nhìn xa xăm cái con đường mình vừa đi. Lúc đầu thì từ từ, nhưng rồi tim cô đập mạnh, cái giật mình ấy làm cơ thể cô ngưng hoạt động trong vòng 5 giây. Đằng xa, bắt đầu có một cái gì đó như muốn xông tới đem Trang đi. Cô lấy hết sức chạy thật nhanh về nhà nhưng mỗi bước của cô như bị kéo lại. Trang hốt hoảng cô vừa chạy vừa quay ra đằng sau thì thấy thứ đó chuẩn bị tiến lại gần mình hơn. Ngôi nhà của cô kia rồi, nước mắt cô bắt đầu rưng rưng. Cô đập cửa gọi mẹ: - Mẹ! Mẹ ơi! Mở cửa cho con! Cô cúi xuống lấy chùm chìa khóa ở dưới thảm lên. Cô vồn vã để tìm chìa mở cửa, phải đến 20 cái. Cô bắt đầu luống cuống và khóc. Cái thứ ấy không buông tha cô, chính nó cũng vồn vã muốn xông đến chỗ cô. "Keng"...Cô làm rơi chìa khóa. Tay Trang run run, nó tê lại và như bị đóng băng. Cô hết cách chỉ còn chờ cho đến lúc nó đến bắt cô. Năm mét...ba mét..."Cạch"! Tiếng mẹ Trang mở cửa. Trang vội vã xông vào nhà. Thứ đáng sợ ấy đã biến mất. Mẹ cô vừa thấy nét mặt liền hỏi: - Làm gì mà như ma đuổi thế? Trang quay ra nhìn mẹ vẻ oán trách: - Mẹ làm gì mà mãi mới ra mở cửa? - Đang tắm! Không thấy mẹ phải cuốn khăn tắm rồi chạy xuống mở cửa cho mày à? Trang im lặng, không nói gì cả cô xách cặp định lên phòng thì mẹ cô nói: - À! Tối nay mẹ đi có việc, cơm mẹ nấu sẵn cho con rồi đấy ở nhà trông nhà nhá! Trang giật nảy người: - Không! Con không ở nhà một mình đâu. Mẹ đi đâu cho con đi với - Vớ vẩn nhỉ! Mày cứ như con nhãi lên ba ý! Ở nhà, không nói nhiều. Trang tức giận, cô xách cặp lên nhà. Vào phòng cô quăng cái cặp ra giường rồi đóng hết cửa, bật hết đèn lên. Đúng 8h, mẹ cô lên xe đi. Căn nhà rộng rãi, trống vắng, lạnh lẽo đến ghê người. Trang ngồi vào bàn học, cô quay quay cái bút chì trên tay. Cô đóng quyển sách Toán lại và nói: - Bài gì mà khó thế? Vừa dứt lời thì đèn điện vụt tắt. Mọi thứ tối om. Trang đi tìm nến rồi thắp lên. Sợ quá nên cô cắm ở phòng mình đến hơn chục cây nến mỗi chỗ một cái. Đóng hết cửa. Trang nhảy lên giường chùm chăn lên đầu, cô nằm im thì cho rằng thế là thông minh và an toàn nhất lúc này. Cửa sổ bật tung, gió ùa vào bóp chết những ngọn nến bé nhỏ. Trang vẫn nằm im, cắn môi thật chặt trong thời gian này qua đi nhanh. Nhưng từ phía cửa sổ tối đen kia, có thứ gì đó đang mời gọi cô đến với nó. Không thể cưỡng lại được cô liền kéo chăn ra. Chân cô bắt đầu tiến tới cửa sổ. Ánh trăng!...đó chính là thứ đã mời gọi cô. Cô ngước mặt lên nhìn: - Trăng hôm nay đẹp thật! Cô đứng ngắm trăng, gió nhẹ dần hiu hiu khẽ vuốt mặt cô. Một lần nữa Trang lại bị rơi vào thế giới nửa thực nửa mơ. Từ cửa sổ, cô nhìn xa xăm...Cứ như quá khứ vậy... Một cô nữ sinh có mái tóc dài đến ngang lưng đang đi trên con hẻm nhỏ để về nhà. Từ đằng xa là một nam sinh đang cầm một hộp quà lén lút theo sau. Chắc cô bé đó cũng biết nên cô quay lại nhìn- cái nhìn giống với cái nhìn mà Trang đã quay lại ở con hẻm buổi chiều về nhà nhưng dịu nhẹ hơn, cảnh tượng đẹp hơn. Anh chàng kia như bị bóc mẽ, cậu liền tiến tới khuôn mặt vẻ ngượng nghịu trao cho cô bé gói quà và nói: - Anh yêu em...Yêu từ rất lâu rồi! Cô bé đó xúc động đến nỗi làm rơi cả hộp quà và chạy tới hôn anh chàng kia thật ngọt ngào. Họ ôm nhau, quấn lấy nhau. Cảnh hoàng hôn lúc ấy khiến cho chuyện tình đó trở nên thơ mộng và đẹp hơn. Kết thúc màn khóa môi, anh chàng kia mở lời: - Anh...phải đi đây! - Em...cũng vậy! Cô bé tạm biệt và quay lại cúi xuống nhặt gói quà. Không thể không nhận ra cậu nam sinh kia đang chú ý tới phần hở ra khi váy cô bé hơi ngắn. Trang nhận ra ánh mắt và nụ cười nham hiểm ấy cũng đủ làm người khác giật mình. Thái độ khác hẳn so với lúc cậu ta tỏ tình. Cô bé cầm gói quà, quay lại và nhoẻn cười. Cậu ta cũng cười lại nhưng tất nhiên là nụ cười khác. Bất chợt cô bé ấy quay ra đúng phía chỗ Trang và nhìn lên. Như kiểu cô ta biết rằng Trang đang nhìn vậy... Vừa lúc đó, Trang giật mình, cô tỉnh giấc. Hóa ra mọi thứ là giấc mơ. Cô vẫn nằm trong chăn, nến vẫn đang bập bùng cháy. Cô toát mồ hôi nhiều nên vội bật tung cái chăn ra cho đỡ nóng. Cô toan định đưa tay ra mở cửa nhưng lại thôi. Điện bật sáng. Cô nhẹ người và bắt đầu tắt nến. Cô định hé môi thổi ngọn nến thứ nhất thì chúng bắt đầu tự vụt tắt hết mặc dù cửa sổ vẫn đóng. Cô không sợ nữa vì dù sao ảo giác ban nãy cũng không làm cô rùng mình như mọi lần trước. Cô nghĩ vẩn vơ. Chỉ vì khuôn mặt mình giống một người đã chết mà cô phải chịu đựng tất cả những điều này sao? Sóng gió xô đến quá mạnh với cô. Dường như một lúc cơn sóng ấy muốn xé tan cô ra làm trăm mảnh. Chính ảo giác ban nãy cũng làm cô nhớ tới mối tình vừa qua của cô. Đúng là SHOCK. Nói vậy, nhưng chuyện tình của cô cũng đẹp không kém gì như trong các phim ảnh và truyện tranh tình cảm. Nhưng khác với ảo giác này thì cô hôn anh ta ở bãi biển chỉ giống nhau ở cảnh hoàng hôn mà thôi. Mẹ Trang về. Bà không ghé qua phòng ngủ của cô mà đi ngủ luôn. Trang cũng ngủ, cô ngủ ngon lành, êm sâu và nhẹ nhàng nhưng cũng vì thế mà cô không biết cái quạt trần đang lững thững chạy kia có một người chết đang treo cổ mình trên đó với một sợi dây thừng. Sáng thứ 5, Trang mệt nhoài người khi phải đến trường. Cô dậy muộn. Cô hấp tấp vồn vã muốn chạy thật nhanh vào trường trước khi cái cổng trường kia đóng lại. - May quá! Suýt thì muộn. Cô vội vào lớp, cuống cuồng đến nỗi va phải một người khiến cả hai cùng ngã ra. Trang vội đứng dậy xin lỗi còn anh chàng kia thì càu nhàu. Khi anh ta ngước mặt lên nhìn Trang thì tiếng càu nhàu bớt đi và bắt đầu nhẹ nhàng hơn: - Em...phải cẩn thận chứ! - Vâng...vâng! Trang cúi xuống nhặt cặp sách thì anh chàng kia đã nhặt lên giúp cô. Hai người đối mặt nhau. Trang thấy sợ. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy cô đã nhìn thấy ở đâu rồi. Cô nhận lại cặp cảm ơn và bước vào lớp học. Anh chàng kia cũng đi. Nhưng rồi Trang đứng khựng lại, cô vội nhớ ra anh chàng cô vừa đụng phải chính là người ở trong ảo ảnh của cô ngày hôm qua. Cô quay lại nhìn thì vừa lúc anh ta tiến đến và hỏi cô: - Em học lớp nào vậy? Trang vừa sợ, vừa bối rối: - Em...Em phải đi rồi! Muộn học mất! Cô chạy vụt vào lớp. Bỏ lại đằng sau kia là ánh mắt và nụ cười đáng sợ ấy. Giờ ra chơi, cô ngồi nghỉ ở ghế đá. Cô duỗi thẳng chân ra rồi vươn vai. Cô ngắm đôi chân trắng nõn và xin xắn của mình. Ngồi chán nên cô ngồi đo xem chân mình dài bao nhiêu. Một gang, hai gang, ba gang...Đang đếm thì Vũ đi tới vừa nói vừa cười: - Chân dài được bao nhiêu mà đếm mặt có vẻ mãn nguyện thế? Trang hơi ngượng liền đốp lại: - Kệ tôi! Hai người ngồi yên một lúc. Rồi Trang quay sang phía Vũ và nói: - Này! Hôm qua tôi lại mơ - Như thế nào? - Một giấc mơ câu chuyện tỏ tình của hai người. - Đẹp thế còn gì nữa! - Nhưng người con trai trong giấc mơ đó tôi vừa gặp hôm nay xong. - Ai vậy? - Tôi không biết! Hôm nay đi học muộn mải chạy nên tôi va phải cậu ta. - À ừ. Cô có duyên va phải con trai nhỉ? Trang quay ra lườm Vũ một cái rồi nói: - Tôi có linh cảm xấu về chuyện này! Một chuỗi sự việc. Nếu ghép lại với nhau thì... Vũ định trêu nhưng khi thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trang thì cậu lại im. Trang quay ra hỏi VŨ: - Này tôi hỏi thật! Cậu thấy tôi trông có ấy không? - Àk xét về mặt toàn diện thì cậu cũng ấy! Trang nhìn VŨ. Cậu lại nói: - Cô hỏi hay nhỉ? Ấy là cái gì? - Xinh ý! Vũ nhìn từ đầu đến chân Trang cậu ta soi xét một lúc rồi nói: - Ờ! Cô trông cũng được. - Vậy thì tốt rồi! Tôi biết kẻ giết người nên lần này tôi sẽ bới tung sự việc. Vũ ngơ ngác rồi Vũ cũng hiểu ra ý trong câu nói của Trang. - Nếu cô muốn bới tung sự việc! Tôi sẽ giúp cô. Vì một chuỗi sự việc như cô nói tôi cũng xâu nó lại từ lâu rồi. Mọi thứ...tôi đều biết hết! Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Trong đầu họ bắt đầu có một kế hoạch. Một kế hoạch bí ẩn để làm rõ mọi sự việc. Chỉ một lần trong đời Trang muốn làm điều gì đó cô chưa từng làm và cô sẽ làm... 18-11-2008 :) Đã có 12 thành viên gửi lời cám ơn đến v.kapuchin0 cho topic này. B_Gold, hieubmt8111, julyyuri, kien_b3t0, l.l.l.l.l.l, lovelona2009, panda_0401, pecunxu198, pedethuong_vipsockpro, quynhpronhat10, red_ruby_0524, tearluke v.kapuchin0 Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới v.kapuchin0 Tìm bài viết khác của v.kapuchin0 Add v.kapuchin0 to Your Contacts 08-10-2009, 22:22 #3 kina1412cute Mới Biết Zing Tham gia: 26-09-2009 Bài gởi: 50 Hiện đang: Offline Tôi... Đã được cám ơn 5 lần trong 4 bài viết Gửi email cho kina1412cute Gửi thiệp vui cho kina1412cute sao hok tiep zay ban dang hay ma` Những lời cảm ơn dành cho kina1412cute : pecunxu198 kina1412cute Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới kina1412cute Tìm bài viết khác của kina1412cute Add kina1412cute to Your Contacts 10-10-2009, 11:50 #4 nolovevt90 Tìm Hiểu Zing Tham gia: 26-07-2009 Giới tính: Nam Đến từ: thế giới ko có tình yêu Tuổi: 19 Bài gởi: 151 Hiện đang: Online Tôi... Đã được cám ơn 12 lần trong 11 bài viết Gửi email cho nolovevt90 Gửi thiệp vui cho nolovevt90 Tiêp đi bạn hay lém đó , ban đang khơi lên tính tò mò mà dừng ở dây thì bùn lém . hjhj http://img.photo.zing.vn/file_upload...1250770121.jpg Đã có 2 thành viên gửi lời cám ơn đến nolovevt90 cho topic này. khuukimthao123, vuvanha_1119 nolovevt90 Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới nolovevt90 Tìm bài viết khác của nolovevt90 Add nolovevt90 to Your Contacts 10-10-2009, 14:40 #5 v.kapuchin0 Mới Biết Zing Tham gia: 08-10-2009 Giới tính: Nữ Đến từ: Thanh Xuân - Hà Nội Tuổi: 18 Bài gởi: 52 Hiện đang: Offline Tôi... Đã được cám ơn 197 lần trong 29 bài viết Gửi email cho v.kapuchin0 Gửi thiệp vui cho v.kapuchin0 ...Vào cuộc Sau cuộc nói chuyện ở trường, Trang và Vũ đã định hướng sẵn kế hoạch của họ. Cô về nhà và ngẫm nghĩ điều gì đã khiến mọi chuyện trở nên rắc rối và bi kịch đến như vậy. Cô bị lôi vào cái vòng xoáy ma quái của câu chuyện này, cô là tâm điểm, cô là mọi rắc rối hay sao?. Trang lên mạng, cô online và chơi mấy trò game vớ vẩn. Bỗng có một nick lạ nhảy vào và gửi cho cô một đường link. Cô bật link lên! Lúc đầu chỉ là mấy dòng chữ và nhạc đang chạy...thì có hình một con ma hiện ra đang cười. Cô giật bắn người tắt ngay đi. Đồng thời nick chat vừa rồi đưa ra hình mặt cười phá lên. - Sợ không? - Hóa ra đó là Vũ - Tên khốn! Làm tôi giật hết cả mình! - Muộn rồi còn online cho một phát! hê hê - kệ tôi - Bà chuẩn bị đi! Kế hoạch cứ như thế mà làm! - RỒi tôi biết rồi mà! Xong Trang out nick ra luôn. Trang trùm chăn kín đầu rồi ngủ... Mồ hôi ướt đẫm người cô. Cô có thể cảm nhận được cái bàn tay lạnh giá đến tê người luồn vào trong cơ thể mình, như mơn trớn. Cô không dám kêu ca hay nhúc nhích một chút nào. Da mặt cô tê lại, cổ họng cô nghẹn ắng lại. Bàn tay ấy vuốt lên mặt cô. Một giọng nói đến ghê người văng vẳng bên tai cô: " Giết hắn đi! Cô sẽ được tự do". Trang bật dậy, cô toát hết mồ hôi, cô bật tung chăn chạy ra mở cửa sổ. Cái cơn gió đêm của mùa hè ùa vào trong cô. Cô thở vội, gấp gáp...Bất chợt cửa sổ đóng lại. Trang bị hất vào tường. Trước khi cô ngất đi, cô chỉ nghe được tiếng gào mạnh lên tường. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trang giật mình khi thấy ở tường có một hình rất lạ. Một cái móc...Cô mặc đồng phục và vội đến trường không kịp ăn bữa sáng mà mẹ cô đã chuẩn bị. Cô đến gặp Vũ: - Hôm qua cô ta cho mình một dấu hiệu! - Đây sao? Đây là cái móc mà - Cậu không nghĩ là cái này liên quan đến nhiều người sao? - Có lí - Nếu xâu tất cả vào thì không chỉ có một kẻ giết cô nữ sinh đó. Từ chuyện hắn được tha tội đến những giáo viên trong trường... - Mình hiểu ý cậu rồi! Trong một thời gian xảy ra vụ án này, mình cũng có nhận định như vậy ngay từ đầu! - Giờ việc của chúng ta là cho hắn vào tròng để nhả mồi dụ những tên còn lại! Vũ nhìn Trang nghiêm nghị: - Cậu thật sự muốn làm việc này chứ? - Mình thật sự! - Nó quá nguy hiểm! - Đó không phải là vấn đề duy nhất của mình. ....3 ngày sau... Địa điểm: Tại văn phòng cô hiệu trưởng... Việc đầu tiên Trang và Vũ phải lần ra là kí hiệu cái móc có ý nghĩa gì! Đó là giờ giải lao của giáo viên và học sinh. Như vậy phòng hiệu trưởng sẽ trống. Cô tổng phụ trách bước ra định khoá cửa. Trang thầm nghĩ: “ Giờ giải lao mà còn phải khoá cửa! Họ đang giấu thứ gì đó sao?” Cô thu hết can đảm và tiến đến. Cô Hà hỏi: -Em làm gì vậy? -Em làm thẻ xe buýt nhưng phải có con dấu của cô hiệu trưởng... -À! Em vào trong đợi một chút để cô đi bảo cô hiệu trưởng! Trang vào trong sau khi cô Hà đi. Cô vội đặt giấy làm thẻ xe buýt xuống bàn và vội tìm trong tủ đống tài liệu về nữ sinh bị giết 3 năm trước và những tài liệu liên quan tới 3 nữ sinh sau bị giết liên tiếp. Có một góc tủ màu cánh gián được đặt bên cạnh những tủ tài liệu khác. Trang cúi xuống. Cô loay hoay nhưng không sao mở được tủ vì nó được khoá kĩ. Cô liền lấy ra một con dao và một thanh kim loại nhỏ. Cách mở khoá này Trang được bố dạy từ hồi lớp 6 nên 5 phút sau cô đã mở được tủ. Trong đó có những tập tài liệu màu xanh rất to. Cô rút hết ra lấy một quyển ra xem vì trên đó có ghi “ Hồ sơ Triệu Kim Mai”. Cô mở ra đọc, trong đó hoàn toàn có những thông tin về cô gái này rất chi tiết và cụ thể. Về hồ sơ lí lịch, đến cái chết của cô gái trẻ, trong đó gồm cả những bức ảnh được chụp nơi hiện trường xảy ra vụ án. Trang quá shock khj nhìn thấy những bức hình đó. Thật kinh khủng! Vừa lúc đó có tiếng của một đứa con trai: “ Mẹ ơi!”. Cô vội cất tài liệu vào trong tủ và khoá nó lại như ban đầu. Người bước vào chính là tên đã đâm vào Trang hôm nọ. Hắn nhìn thấy cô và cười: -Ra là em à? Ở đây có vấn đề gì vậy? Mẹ anh đâu ý nhỉ? -Em không biết ạ! Em đang xin cô cái dấu để làm thẻ xe buýt! -Em đi xe buýt sao? Để anh đến đón em hàng ngày nhé! Dứt câu thì có tiếng cô hiệu trưởng bước vào: -Con có đủ kiên nhẫn không? Cô bước vào nhìn đứa con rồi ra ám hiệu như bảo nó ra ngoài. Hắn ta đi ra trước khi cô hiệu trưởng nhìn thêm lần nữa. Cô quay ra cười với Trang rồi nói: -Em đừng để ý đến nó! Nó nghịch lắm! - Vâng! Em chả để ý đâu ạ! Sau khi xin con dấu Trang bước ra khỏi cửa. Cô sợ xanh mặt vì ánh mắt cô hiệu trưởng thật ghê ghớm dù đó là một phụ nữ đẹp. Cô hiệu trưởng nhìn Trang rồi quay lại nhìn cái tủ nhỏ màu cánh gián. Cô mở tủ ra thì thấy các tập tài liệu được xếp lộn xộn không theo trình tự như cũ. Ánh mắt bà ta quay ra cửa nhìn vì bà ta biết đã có kẻ đã sờ đến những hồ sơ của mụ. Trang vội chạy ra chỗ Vũ: -Mình sợ không chịu được! Cảm giác như chân tay cứ dão hết cả ra! -May cho cậu vì có đủ từng ấy thời gian vì mình còn xuống câu giờ hỏi đủ thể loại học chuyên! Vậy cậu có được cái gì! -Bà ấy có mọi tài liệu về các vụ án mạng! Nó được cất kĩ ở một cái tủ của bà ý. -Thật không sai! Mình đã nghi ngờ mà! -Nhưng mình chưa thể kết luận điều đó mà! Và còn một điều nữa làm mình giật mình. Đó là cuối mỗi tập hồ sơ đều có đóng một con dấu...hình cái móc...! -Mai là chủ nhật lại là lúc có con giáo viên trong trường cưới. Mình phải tranh thủ thời gian để sao lại các bản đó. -Mình thấy sợ quá! -Đừng lo! Hôm sau, khoảng 3h30 chiều. Tất cả giáo viên đều đi ăn cưới con một giáo viên trong trường. Lúc đó, cổng trường khoá kín. Vũ và Trang phải trèo tường ở lối đằng sau để vào. Hai người lên phòng hiệu trưởng. Có khoá ngoài. Vũ hỏi: -Làm sao bây giờ -Cứ để đó cho mình ! Trang dùng tài mở khoá của mình rồi cô vào cùng Vũ. Trang chỉ cho Vũ cái tủ đựng tài liệu nhưng ngay hôm sau cái tủ đó được thay bằng tủ mã. Vũ than: -Hết hi vọng rồi! -Đừng lo! Mình đã được học qua cách mở cái này! Mất 15 phút thôi! Mười lăm phút trôi qua. Trang không tài nào mở được tủ. Cái mã quá khó. Hai người họ nhìn nhau tuyệt vọng. Vũ bỗng bật lên nói: -Thử ngày xảy ra vụ án xem nào? -Là gì? -29/2 -Có lí Hai người đều hồi hộp khi quay từng mã để mở. “Cạch!”... tủ mở. Thở phào nhẹ nhõm. Vũ và Trang nhanh chóng lôi từng tập tài liệu để photo. Cái máy photo chung ở trường cũ rích và hư đôi chỗ nên việc sao lại khó khăn và tốn nhiều thời gian... Ở nhà hàng Hoa Sen...nơi các cô đang ăn cưới bỗng bà hiệu trưởng đứng phắt dậy quay sang nói với cô y tá: - Tôi phải về trường! - Sao còn sớm mà chị về làm gì? - Hôm qua con bé đó đã mò đến tủ tài liệu! - Cái gì? Nó dám sao? - Nó là đứa duy nhất dám làm vậy! Tôi phải về xem sao! ...Vũ và Trang sốt ruột chỉ còn một tập tài liệu nữa mà bà hiệu trưởng có thể về bất cứ lúc nào. Cổng trường mở, Trang đứng từ trên nhìn xuống nói vọng vào: -Này! Nhanh lên! Bà ý về rồi kìa! -Sao lại về giờ này? Tờ cuối cùng đã được sao. Vũ cất gọn gàng vào trong tủ rồi đóng lại y như ban đầu. Hai người khoá cửa phòng rồi trốn ở phòng hội đồng. Bà hiệu trưởng mở khoá phòng, nhanh tay, mụ mở tủ tài liệu nhưng mọi thứ đều gọn gàng như lúc ban đầu nên mụ đóng tủ lại không nghi ngờ gì nữa. Cũng lúc đó bà Hà- tổng phụ trách đi vào: -Sao có mất thứ gì không? -Tôi nhầm! Chắc tại lo quá nên như thế! Bà đóng tủ lại và đi ra ngoài. Nhưng có điều gì đó khiến mụ quay lại và nhìn thấy tờ giấy trắng bị rơi và kẹp ở góc máy photo. Mụ nhặt tờ giấy lên trong phút chốc sắc mặt thay đổi mụ vò nát tờ giấy và quay ra nhìn bà Hà: -Tôi đã nghĩ có thể tha cho con bé! Nhưng nó thật không biết điều! -Đã đến lúc rồi! Hai người đó nhìn nhau, những ánh mắt ấy như nói lên rằng đã đến một thời điểm. Và Trang sẽ phải chết...! Sau khi họ đi cũng là lúc đồng hồ điểm 6h tối. Trang và Vũ đứng dậy. -Đau lưng quá! -Chịu khó đi! Họ đi rồi kìa! Đi thôi! Họ lại chạy ra bãi đất đằng sau và trèo tường để ra khỏi. Những túm cỏ mọc dài lúc đó cũng tối nên Trang vấp phải cái gì đó. Cô ngã xuống. Vũ chạy lại đỡ: -Nhanh lên nào! Sắp đến giờ bảo vệ thả chó ra rồi! -Khoan! Hình như đó là một cái hầm! -Hầm? Đúng vậy, hoá ra thứ Trang vấp phải chính là cái nắp của một căn hầm. Vũ dùng viên gạch để đập móc hầm. Họ mở cửa. Cả hai cùng bước xuống. Trang bịt mũi vì có những mùi như xác chết nồng nặc dưới đó. Thì ra đó là một căn hầm chuyên đựng dao kéo và các đồ để mổ xẻ. Vũ bảo: -Đi thôi! Sắp thả chó rồi! Mai chúng ta sẽ quay lại! Trang đồng ý hai người họ cùng lên. Vũ vừa đóng nắp căn hầm thì đồng thời trời đổ mưa và trước mặt họ là hai con chó màu đen, **** bẹ, răng dài và vàng khè như chỉ chợt họ nhúc nhích là sẽ nhảy xổ vào cắn.... 18-11-2008 :) Đã có 6 thành viên gửi lời cám ơn đến v.kapuchin0 cho topic này. B_Gold, kien_b3t0, lovelona2009, panda_0401, quynhpronhat10, tearluke v.kapuchin0 Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới v.kapuchin0 Tìm bài viết khác của v.kapuchin0 Add v.kapuchin0 to Your Contacts 10-10-2009, 14:42 #6 v.kapuchin0 Mới Biết Zing Tham gia: 08-10-2009 Giới tính: Nữ Đến từ: Thanh Xuân - Hà Nội Tuổi: 18 Bài gởi: 52 Hiện đang: Offline Tôi... Đã được cám ơn 197 lần trong 29 bài viết Gửi email cho v.kapuchin0 Gửi thiệp vui cho v.kapuchin0 ...Sự thật kinh người... Những tiếng sấm đánh xuống như xé nát bầu trời và trút những sự giận dữ lên Trang và Vũ. Hai con chó vẫn nhìn, không hề buông tha, không hề nhân từ và khoan dung. Trang định nói điều gì đó nhưng Vũ ngăn lại- giọng thì thào: - Yên nào! Nếu cậu nhúc nhích hay nói bất cứ lời nào nó sẽ nhảy vào xé xác cậu lúc đó thì đừng có trách mình không nhắc! - Được rồi- Trang thì thào đáp lại! Hạt mưa làm nhoè mắt hai người. Đôi chân của Trang tê dại vì đứng quá lâu, cô không thể chịu thêm được nữa. Chân Trang bắt đầu run run. Vũ nói: - Thôi nào! Cố lên! - Mình không thể chịu thêm được nữa. Bụi gai dưới chân đâm vào chân mình đau quá! Trang khuỵ đầu gối xuống, đó là giây phút quyết định sự sống còn của hai người. Vũ nhanh tay chạy lại đỡ lấy Trang và nói: - Mau chạy xuống hầm đi! Nhanh lên nào! Vũ một tay đỡ Trang một tay mở nắp hầm. - Cố lên! – Trang nói Hai con chó nhảy xổ vào thì vừa kịp lúc Vũ đóng nắp hầm. Chúng lấy chân cào mạnh vào nắp hầm và sủa liên tục. Vũ và Trang ngồi ở dưới chẳng biết làm gì nên họ chỉ biết đợi hai con chó đó sẽ sớm bỏ cuộc. Bà hiệu trưởng đang đứng giữa khuôn viên của trường nhìn quanh một cách lạnh lùng, trong ánh mắt của mụ ánh lên sự độc ác những âm mưu đen tối dường như đã được mụ vạch sẵn trong đầu. Một trong hai con chó đi khỏi phía sau trường và chạy đến chỗ mụ hiểu trưởng sủa một tiếng và vẫy đuôi trước mặt mụ. Trên bờ môi quyến rũ lạ thường ấy đang nhếch mép cười: - Chó ngoan! Mụ và bà Hà đi trước theo sau là con chó, tới sau trường, hiệu trưởng ra hiệu cho con chó đen còn lại lùi ra đằng sau tránh xa cái hầm. Mụ tiến đến và khoá căn hầm lại. Xong xuôi mụ quay ra bảo với bà Hà: - Ta sẽ nhốt chúng ở đây khoảng 2 ngày! Rồi sẽ quay lại “làm việc” với chúng! Đi nào! Tổng phụ trách tiếp lời: - Tôi nghĩ chúng ta nên cho toàn trường một lý do gì đó đi nghỉ trong mấy ngày tới! - Cô nghĩ cắm trại thế nào? - Những học sinh yêu quý của chúng ta sẽ rất thích! Họ đi để mặc Trang và Vũ dưới căn hầm đáng sợ đó. Vũ bảo: - Cái hầm này có vẻ rộng đấy! Nhưng tối quá! - Chắc là phải có một cái đèn nào đó ở đây chứ? Trang men tay dọc theo tường của căn hầm thì sờ được vào cái công tắc. - Đây rồi! Ánh sáng vừa hiện lên thì bao thứ hãi hùng xảy ra trước mắt họ. Khi nhìn thấy cảnh tượng này trang ôm mặt và khuỵ xuống đất: - Trời ơi! Thật kinh khủng! Vũ cũng giống như Trang, cậu lặng người đi trong giây lát: - Ai có thể làm được điều kinh khủng đến như vậy? Trong căn hầm rộng lớn và đầy thứ dao kéo đồ mổ xẻ ấy không chỉ dừng lại ở đó. Một cái bàn mổ được đặt giữa trung tâm của căn hầm quanh là các đồ phụ để phẫu thuật và xung quanh đó có 4 cái tủ dài chuyên để đựng các nội tạng cơ thể người và một lọ chuyên đựng những con mắt. Chúng được đặt ngăn nắp với nhau xếp thành một hàng ngang theo thứ tự của từng chiếc lọ. Trang và Vũ tiến đến gần hơn để nhìn những chiếc lọ đựng nội tạng. Những bộ ruột, tim, gan, phổi...mỗi thứ 1 lọ bảo quản bằng một thứ dung dịch màu vàng. Vũ thốt lên: - Thật ghê tởm. Trang nhìn Vũ chẳng nói lời nào. Cô ngồi ở một chiếc ghế bên cạnh bàn mổ. Không hiểu vì mệt hay quá sợ chân tay Trang cứ dão hết ra, cô run lên vì sợ: - Đây đúng là một ngôi trường bệnh hoạn! Vũ quay ra: - Sao cơ? - Tại sao ở đây lại có nội tạng người? – Trang nhìn Vũ - Đừng hỏi mình! Trang quay lại nhìn những thứ ấy một lần nữa, chúng bị bốc mùi thối nhưng lại không bị phân huỷ, cô có thể ngửi được cái mùi tanh tưởi của máu thịt xốc lên tận óc mình. Chúng như những con vi khuẩn len lỏi tới khắp người cô, vây lấy và không cho cô thở, những con mắt nổi bập bềnh trong cái lọ ngoài cùng tất cả như đều quay về hướng Trang nhìn chúng cứ như vẫn còn sống vậy. Vũ ngồi xuống bên Trang: - Trong những tình huống như thế này! Chúng ta cần hết sức bình tĩnh! Nào! Những tập tài liệu đó đâu rồi? Trang không thiết nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ đưa tay ra phía góc tường, nơi cô đã đánh rơi tài liệu. Vũ hiểu tâm trạng của Trang nên cậu nhẹ đặt tay lên vai cô rồi chạy lại lấy tập tài liệu. Cậu nhặt chúng lên đồng thời cũng đưa mắt nhìn quanh. Như nhìn thấy thứ gì đó dưới cái ghế mà Trang đang ngồi. Vũ cầm theo tập tài liệu tiến lại. Vũ bảo: - Đứng dậy nào hình như ở duới ghế có thứ gì đó! Trang lùi sang bên: - Cái gì vậy? - Hình như... Cậu đứng dậy nhấc cái ghế lên mà không được. Cả hai cùng ghì sức để kéo cái ghế ra nhưng không ích gì. Trang tựa tay vào góc ghế thì nó lại kéo ngang sang theo mặt gỗ làm hiện ra một góc bí mật nho nhỏ. Vũ cúi xuống xem thì trong đó có một chiếc máy quay. Cậu cầm lên và bật khởi động máy. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên, Trang và Vũ cùng ngồi xuống để xem những thước phim được lưu ở trong đó. Hầu như chúng đã cũ rồi cũng phải cách đây khoảng 3-4 năm. Cả hai đều giật mình khi đoạn quay phim đang quay chính là cảnh Mai- cô nữ sinh đầu tiên thắt cổ chết đang nằm trên bàn mổ, tay, chân đều bị chói chặt. Họ chỉ nhìn thấy ba người phụ nữ. Đầu tiên là cô hiệu trưởng, tiếp đến là tổng phụ trách và y tá nhưng người đang quay phim thì họ không thể biết chính xác được là ai. Mai kêu khóc gào thét: - Con trai của bà mới là người phải trả giá! Tôi không làm gì nên tội cả! Hiệu trưởng lên tiếng: - Em nhầm rồi!- Mụ đưa tay vuốt lên mặt Mai. Mai quay mặt đi như để tránh bàn tay ghê tởm ấy thì mụ giựt tóc Mai ghé sát tai nói: - Tao không thể để mày báo với cảnh sát được! Tao đã mất bao công sức để lên được cái chức này thì tao không thể để mày làm nó biến mất một cách dễ dàng như thế được! Mai quay ra nhìn mụ ánh mắt đầy căm phẫn: - Tôi đã từng nghĩ bà tốt bao nhiêu nhưng không ngờ bà lại kinh tởm đến vậy! Nói rồi cô nhổ một bãi nước bọt vào mặt mụ. Không thương tiếc mụ tát thẳng Mai một cái trời giáng, năm ngón tay in đậm trên khuôn mặt cô gái. Y tá đứng bên cạnh nói: - Em không chắc có thể làm được việc này! Mụ hiểu trưởng quay ra lườm: - Hãy nghĩ đi! Cô đã có tiền án làm chết 2 bệnh nhân khi còn đương thời tôi đã nể tình cho cô vào cái trường này để làm thì cô phải nghe theo tôi nếu không thì chịu chết đói ngoài kia từ lâu rồi! - Nhưng... - Không nhưng nhị gì cả! Nói đến đó mụ đến gần y tá và nói như rót mật vào tai: - Tôi biết! Cô là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhưng hãy nghĩ xem những kẻ mà cô đã cố gắng phẫu thuật đã đền đáp ơn cô thế nào? Chúng đuổi cổ cô ra khỏi bệnh viện, tước bằng, cô không thể kiếm tiền...là nhờ chúng đấy! Nói rồi mụ đưa mắt nhìn Mai.Mai nghe thấy vậy liền nói: - Cô Hoà, cô đừng nghe mụ ý nói! Tất cả chỉ là...hãy nghĩ đến cô... - Xin lỗi! Nhưng bà ý nói đúng đấy! Cả cuộc đời vất cả cứu người vậy mà rốt cuộc ta chả được gì...!- Y tá Hoà trả lời Vừa nói Hoà vừa mở hòm dụng cụ phẫu thuật đã theo cô 20 năm nay. Nhìn những thứ mổ xẻ sắc nhọn Mai không thể hiểu 4 người bọn họ đang làm gì với mình. Hiệu trưởng ra hiệu cho 2 người kia đã đến lúc. Mai gào thét cô cố níu lấy một niềm hi vọng duy nhất cho mình mong rằng sẽ có người có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Nhưng mọi thứ cô cố gắng làm đều là vô ích. Y tá bắt đầu tiêm thuốc tê vào người Mai, cô vẫn có thể thức để nhìn thấy họ làm gì mình. Hiệu trưởng dán miếng băng dính vào miệng cô. Tổng phụ trách bắt đầu cởi quần áo của Mai ra.Họ đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Y tá giơ con dao lên, bé nhỏ nhưng sắc nhọn, mụ bắt đầu rạch một đường thẳng từ ngực của Mai xuống đến tận bụng. Mai gồng lên một cách đau đớn, nước mắt tuôn trào, đôi mắt cô trợn ngược lên trên, cô giãy tay chân khỏi những sợi dây thừng. Hiệu trưởng và tổng phụ trách cùng nhau giữ chặt lấy chân tay cô. Bà Hà quay ra nói với người quay phim: - Bỏ nó ra chỗ cái tủ và giúp một tay đi! Người quay phim vội vã đặt máy quay lên tủ và lại giúp họ giữ chặt Mai lại. Vũ và Trang không thể nhìn xem người đó là ai. Đó cũng là một người phụ nữ nhưng ả ta ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân như không muốn quay video mà thấy mặt mình. Thật khôn khéo! Mai giãy dụa một hồi thì nằm im, mắt vẫn trợn ngược lên trên. Cô nhìn xuống cơ thể mình. Y tá lấy banh phần giữa cơ thể cô bằng một dụng cụ phẫu thuật. Cô khóc vì nhìn thấy cả nội tạng bên trong cơ thể mình, cô tiếp tục giãy dụa. Ba người kia ghìm chặt lấy cô xuống bàn mổ. Họ mổ sống cô, cô còn không được chết như một con súc vật. Súc vật họ đập chết rồi mới mổ người nó. Nhưng Mai thì lại phải nhìn thấy cảnh họ lấy nội tạng của mình ra. Y tá bắt đầu lấy thận, phổi, gan, lá lách. Mai đã bắt đầu khuỵ dân và cuối cùng y tá định lấy nốt tim cô nhưng bàn tay cô ta run run, cô ta bắt đầu luống cuống, vừa lúc đó hiệu trưởng ẩn y tá ra và giật quả tim của cô ra khỏi cơ thể. Mai chết. Quả tim trên tay mụ vẫn còn đập, nó thoi thóp đến 3 phút cuối cùng. Khi nó đã ngừng đập mụ vứt nó lên cái khay và quay ra nói với y tá: - Kiếm mấy cái lọ và bảo quản chúng thật sạch sẽ! Tôi sẽ có lúc cần đến chúng! Y tá ngồi phục xuống cô ta đã bắt đầu cảm thấy nỗi sợ bò lên sống lưng của mình. Cô ta lắp bắp: - Đôi mắt ấy! Chúng như vẫn nhìn tôi! Cô ta bắt đầu khóc. Hiệu trưởng nổi giận, mụ cầm con dao cắm vào mắt Mai và móc chúng ra vứt lên chiếc khay đựng đầy nội tạng của cô. Mụ lau tay và nói: - Giờ thì chúng không còn nhìn cô được nữa! Giờ thì hãy làm như tôi nói! Mụ ra lệnh cho 3 người: - Bỏ nội tạng ta đã lấy vào bình đựng, và tìm dung dịch bảo quản chúng. Phần còn lại của cơ thể muốn làm gì thì làm, xong thì khâu chúng lại đem xác nó ra gốc cây nhãn đằng kia lấy dây thừng treo nó lên. Tôi còn phải lo bịt mồm bọn cảnh sát nữa. Hãy làm thật giống một vụ tự tử để ngày mai học sinh của trường phải tin điều đó! Rồi mụ ta lạnh lùng bước khỏi căn hầm như chưa có việc gì xảy ra. Ba người còn lại làm các việc mụ giao. Người phụ nữ mặc kín đồ làm rơi thận của Mai xuống, thấy vậy y tá liền quát: - Nhặt lên đi! Còn đứng đần ra đấy làm gì nữa? - Xin lỗi! - Đồng thời cô tắt cái máy quay chết tiệt kia đi cho tôi! Quay thế là đủ rồi! Người đó liền chạy lại cầm máy quay tắt đi. Những việc còn lại thì Vũ và Trang không thể xem được. Trang đờ người ra, cô ngồi khóc: - Tại sao là con người với nhau lại có thể làm như vậy? Súc vật còn không ác đến mức ấy! Vũ đặt máy quay xuống ôm Trang vào lòng rồi nói: - Họ đều là những con người bệnh hoạn! Không thể cứu chữa! Đừng khóc mọi chuyện sẽ vỡ lở mọi người sẽ biết. Chúng ta có bằng chứng ở đây cơ mà! Rồi mọi thứ sẽ qua đi! Trang ôm chặt lấy Vũ mà khóc, cô thực sự cần một bờ vai. Cô phải cảm ơn Vũ vì nếu chỉ có một mình có lẽ cô đã không thể làm được gì. Trước đây cô luôn hạ thấp giá trị của một người con trai nhưng giờ cô lại cần hơn hết. Vũ vỗ vào lưng Trang và nói: - Đi nào! Phải ra khỏi đây! Mình nghĩ hai con chó đã đi rồi! Vũ dìu Trang, hai người định mở cửa hầm nhưng không tài nào mở được. - Chắc bị kẹt gì đó- Vũ nói - Chúng mình khoá trái cơ mà sao kẹt được. Vũ gồng hết sức mình để đẩy căn hầm nhưng không tài nào mở được. Trang nói: - Nó bị khoá rồi! - Ai cơ chứ? - Cậu nghĩ còn ai vào đây nữa? - Nhưng...mụ ta đi rồi cơ mà! - Mụ ta có thể linh cảm được rằng chúng ta chưa đi xa và thả hai con chó đen ra để doạ khiến ta phải tìm cách xuống hầm và mụ chỉ còn việc đợi một đến hai ngày khi ta mệt thì sẽ xuống và... - Không thể nào! - Mọi việc đều có thể Vũ ạ! Vũ cố không nghe những lời Trang nói cậu hét to và hết sức lấy tay đấm thật mạnh vào nắp hầm. Trang biết con trai trong tình huống này sẽ như thế, cô không can ngăn cậu mà lại ngồi cạnh bàn mổ xem những đoạn video tiếp theo đồng thời mở những tập tài liệu vụ án để xem tên tuổi những cô gái tiếp theo. Người tiếp theo là Đào Kiều My. Trang bấm máy. Hình hiện lên nhưng lần này chúng không quay man rợ như lần trước nữa. Trang thoáng nhìn là thấy lần này rõ ràng cô ấy là một tiểu thư đài các xinh đẹp vậy mà sao có thể rơi vào tay bọn họ dễ dàng được thế chứ? Cô ấy có một đôi mắt đẹp cũng giống như Mai vậy thanh khiết Và trong trẻo. Cô bị trói trên bàn mổ. Mở mắt và nhìn xung quanh khi thấy toàn là nội tạng tim, gan, mắt...My hét lớn, cô sợ hãi nhìn những “thần chết” đang chờ đợi cô: - Em đã làm gì nên tội ạ? Hiệu trưởng ngồi trước ghế bên cạnh và nói: - Mai ơi! Dù gì đi chăng nữa mày cũng không thể cải trang thành một tiểu thư đài các được đâu! - Mai nào? Cô đang nói gì vậy? - Đừng có giả vờ! Cô quay lại để trả thù tôi hả? Nhưng tôi không dễ để cô như vậy đâu! - Em không hiểu cô đang nói gì! Nếu vấn đề là tiền thì đã dễ rồi! Không để My trả lời mụ dán luôn băng dính vào miệng. Họ bắt đầu “thi hành”. Đến đó Trang gập máy vào không xem nữa vì nếu xem lấy nữa thì chắc cô sẽ nôn ra mất. Vũ đập phá một lúc đã thấm mệt cậu ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai. Trang lại gần, ngồi xuống và ngả đầu vào vai Vũ. Cô thì thào: - Chúng ta đã bước chân vào vụ này thì hãy cố mà thoát ra! Mình và cậu dù có chết cũng phải lôi theo bọn chúng đi! Mọi chuyện sẽ ổn... đúng không? Vũ! Trang quay lên nhìn Vũ đầy hy vọng. Vũ khoác tay lên vai Trang và nói: - Đúng vậy! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Hãy làm cho xong vụ này! Họ ngồi cùng nhau trong căn hầm địa ngục ấy. Nhưng không có gì có thể ngăn cản họ nữa...không điều gì... 18-11-2008 :) Đã có 4 thành viên gửi lời cám ơn đến v.kapuchin0 cho topic này. B_Gold, hieubmt8111, quynhpronhat10, tearluke v.kapuchin0 Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới v.kapuchin0 Tìm bài viết khác của v.kapuchin0 Add v.kapuchin0 to Your Contacts 10-10-2009, 14:42 #7 v.kapuchin0 Mới Biết Zing Tham gia: 08-10-2009 Giới tính: Nữ Đến từ: Thanh Xuân - Hà Nội Tuổi: 18 Bài gởi: 52 Hiện đang: Offline Tôi... Đã được cám ơn 197 lần trong 29 bài viết Gửi email cho v.kapuchin0 Gửi thiệp vui cho v.kapuchin0 Đêm định mệnh... Sáng hôm sau, những tia nắng le lói chui qua nhũng kẽ hở nhỏ ở nắp căn hầm. Chúng đánh thức Trang, cô lấy tay dụi mắt và nhìn quanh, Vũ đang nằm bên cạnh ngủ say như chết. Trang vươn vai rồi lấy chân đạp vào người Vũ: - Này! Dậy đi tên kia! - Cái gì? - Dậy đi! - Sáng rồi sao? - Vâng ạ! Vũ đứng dậy. Cậu đẩy đẩy cái nắp hầm và thấy nó vẫn bị khoá nên ngồi xuống: - Không biết lũ khốn đó nhốt chúng mình ở đây bao lâu nữa! - Cậu nghe tiếng gì không? - Học sinh! Hôm nay là thứ 2! Hai người họ vui mừng nhảy cẫng lên. Cả hai cùng hô thật to: - Cứu với! Nhưng họ đâu biết rằng họ đang làm một việc vô ích vì hôm nay học sinh trong trường sẽ đi cắm trại. Vũ và Trang dần hiểu ra điều đó khi họ thoáng nghe thấy tiếng mụ tổng phụ trách qua loa: “ Lớp 11a2 xe số 23”. Vũ tức giận quá nên lại đập phá nắp căn hầm rồi lại tìm loanh quanh xem có rìu hay thứ gì đó để phá được nó không. Lần nay Trang cũng giúp sức, cô không tin rằng cái nắp kia sẽ có thể mở được nhưng dù gì thì cô cũng muốn giúp Vũ đôi chút. Khi cả hai đã thấm mệt Trang mới lên tiếng: - Vô ích! Mọi hi vọng đã tan biến rồi! Hãy cầu nguyện đi vì có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của hai ta! - Hoặc của bọn chúng! Trang ngạc nhiên. Vũ nói: - Chẳng phải bà ta vẫn tưởng cậu chỉ có một mình thôi sao? Bà ta đâu biết rằng cậu có mình! Trang mỉm cười: - Cậu là thiên tài! 6 giờ 45 phút tại phòng hiệu trưởng. Tổng phụ trách bước vào và thấy hiệu trưởng đang nghe điện thoại. - Vâng! Vâng! Thời điểm này chúng tôi sẽ cố gắng quản lí học sinh để không xảy ra vụ việc gì trong đợt thi của trường sắp tới. Mụ cúp điện thoại và nói với bà Hà: - Gọi cho hai người kia và nói với họ rằng phải có mặt ở đây trong vòng 15 phút nữa! Tổng phụ trách vâng lời ra ngoài làm công việc mà “chủ nhân” của cô ta ra lệnh. Kim đồng hồ nhích đúng đến 7 giờ thì cả ba người kia đều có mặt tại phòng của hiệu trưởng. Mụ đứng dậy và nói: - Lại một lần nữa! Con bé đáng ghét ấy định quay trở lại *** hại ta! Giờ hãy cho nó nếm vị của cái chết.... lần nữa! Nói đến đó mụ bước ra khỏi phòng và theo sau là các “thuộc hạ” thân tín của mụ. Ba người đi đằng sau thì người phụ nữ quay phim lên tiếng với hai người kia nhưng nói rất nhỏ: - Lại một lần nữa? Các chị định để nó xảy ra sao? - Thì đã sao nào! Tôi biết bà ấy nghiện giết người từ ngay lần đầu giết con bé ấy nhưng rồi tôi lại có cảm giác thích thú vì như mình được trả thù vậy! – Y tá trả lời Tổng phụ trách thêm lời: - Chả hiểu sao tôi chả có cảm giác gì cả! Tôi ghét học sinh! Chúng là những con quái vật! Và tôi rất thích được giết quái vật! Người phụ nữ đó im lặng không nói thêm một lời nào. Dường như cô ta nghĩ rằng mình cũng như những cô nữ sinh đã ra đi kia. Đã chết từ lâu rồi nhưng cô ta đã bước chân vào thế giới bệnh hoạn của hiệu trưởng thì khó có thể chui ra vì nếu ra thì không chừng họ sẽ giết cả cô để bịt đầu mối và nếu báo cảnh sát thì cô cũng đã đồng loã rồi. Bèo dạt mây trôi đã đâm lao thì phải theo lao. Hiệu trưởng tiến tới định mở nắp căn hầm thì có tiếng chuông điện thoại di động reo, mụ nhấc máy: - Con gọi mẹ có việc gì? - Con để quên cái điện thoại trong phòng mẹ! Để tý con qua lấy mẹ để chìa khoá ở phòng bảo vệ đi! - Các bác bảo vệ mẹ cho nghỉ mấy hôm rồi! Để tý mẹ mang về! - Vâng! Mụ gập điện thoại và lấy chìa khoá nở nắp hầm. Cả 4 người họ cùng ngó xuống căn hầm rồi lần lượt từng người bước xuống. Hiệu trưởng nhìn thấy Trang đang nằm giữa phòng không nhúc nhích: - Hai ngày rồi còn gì! Nằm giũ xác ra là phải! Cũng yếu như những đứa khác thôi! Tổng phụ trách liếc mắt ra hiệu với hiệu trưởng: - Thực hiện bữa tiệc đi chứ! Những cái bình kia đang cần bạn mới! Ta nên làm chúng hài lòng! Họ mỉm cười với nhau. Hiệu trưởng vừa ngồi xuống cầm tay Trang thì bất chợt cô bật dậy và cắm con dao nhỏ dùng để mổ của y tá vài vai hiệu trưởng: - Không nhanh thế đâu! Hiệu trưởng la lớn và ngã gục xuống, ba người kia thấy vậy xông vào thì Trang giơ cái kéo ra: - Vào đây! Lũ bệnh hoạn! Tao không thể chết dễ dàng dưới bàn tay bẩn thỉu của chúng mày được! Tổng phụ trách liều xông vào thì Trang định giơ cái kéo lên đâm mụ đúng lúc đó Vũ nấp từ đằng sau đấm liền xông tới ẩn mụ tổng phụ trách thật mạnh ra góc và kéo tay Trang ra khỏi căn hầm. Hai người họ chạy đi. Vũ kéo tay Trang thật mạnh: - Mau lên! Rời khỏi đây thôi! Trang định quay lại đóng nắp căn hầm nhưng Vũ ngăn lại: - Đi nào! Không còn thời gian đâu! Họ chạy qua khuôn viên vườn cây của trường thì thấy hai con chó đen lúc nãy đang bị nhốt trong một chiếc lồng. Chúng hung hăng và dữ tợn khi nhìn thấy hai người, chúng dùng chiếc răng sắc nhọn cắn vào song sắt. Vừa nhìn, Trang vừa hỏi: - Tại sao trong trường học lại thả loại chó này! Vũ thêm lời: - Mình không biết! Thường ngày chúng là những con chó hiền lành và đáng yêu! Thật không hiểu nổi mụ ta đã làm gì với chúng! Trời nổi sấm và đổ mưa ào ạt xuống như thể không còn có ngày mai. Cây cối trong khuôn viên trường nghiêng ngả, tất cả bụi và lá cây bị gió thổi mạnh đi như một cơn lốc. Trang nhìn ra phía cổng trường và thấy có bóng một chiếc xe ô tô, cô toan định chạy ra kêu cứu thì nhận ra đó chính là con trai bà hiệu trưởng. Cô kéo tay Vũ nấp trong khuôn viên của trường. Trang nói: - Sao hắn lại đến đây? Phải chăng định giúp bà mẹ quái vật của mình? - Không! Chúng mình đã xem đoạn băng đó! Chỉ có 4 kẻ đã giết các nữ sinh đâu có thấy ghi lại đoạn nào có mặt hắn đâu! - Dù sao thì hắn cũng đã gián tiếp gây ra cái chết của Mai và mở đường tội lỗi cho những kẻ bệnh hoạn kia! Trang im lặng một lúc rồi hỏi Vũ: - Làm gì với hắn bây giờ? Vũ đứng dậy và nói: - Hắn sẽ là con tốt cho cả hai ta! Hai người vừa đứng dậy thì bất chợt họ bị hai con chó đen nhảy xổ vào cắn. Trong lúc hoang mang dường như sắp thiếp đi Trang chỉ còn kịp nhìn thấy hiệu trưởng đang đứng nhìn cô. Hiệu trưởng ra hiệu cho hai con chó trở về lồng. Y tá, tổng phụ trách và người phụ nữ bí ẩn còn lại cùng nhau kéo Trang và Vũ về căn hầm. Lúc đó Trung- người đã gián tiếp gây ra sự việc này mới hốt hoảng hỏi hiệu trưởng: - Chuyện gì thế này mẹ? - Con lên phòng mẹ đi! Ngồi im! Đừng nói nhiều! Trung nghe theo lời mẹ của mình, anh ta đi vào phía trong trường và im miệng không dám hé môi nói một lời nào. Hiệu trưởng rút mạnh con dao cắm trên vai mình ra vứt xuống đất. Mụ xé một bên tay áo sơ mi và băng lại chỗ bị đâm để cầm máu. Mụ quay lại nhặt con dao lên và đi tới căn hầm ấy. Trang mê man, cô liu diu hé mắt, cô chóng mặt, mọi thứ đều mờ ảo. Rồi mọi thứ bắt đầu hiện dần ra. Cô bị trói chặt trên bàn mổ, hiệu trưởng ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đứng đằng sau là tổng phụ trách và người phụ nữ bí ẩn đó. Y tá đang lau sạch con dao bằng chiếc khăn mùi xoa. Hiệu trưởng vỗ tay và bắt đầu lên tiếng: - Chúc mừng! Lần này mày thành công hơn những lần trước nhiều đấy! Nhưng vẫn không thể hại được tao đâu! Miệng Trang bị bịt chặt bằng băng dính nên cô không thể kêu lên được. Cô đưa mắt nhìn quanh vì không thấy Vũ đâu cả rồi Trang thấy Vũ đang ngất và bị trói ở góc căn hầm. Hiệu trưởng dựt miếng băng dính trong mồm Trang và nói: - Sao? Có điều gì muốn nói trước khi chết à? - Tôi xin bà! Nếu có giết thì giết mình tôi thôi! Đừng giết cậu ấy, cậu ấy vô tội! Mụ ta cười phá lên: - Ôi! Một tình yêu đẹp! Nàng hi sinh vì chàng đây!...Không bao giờ! Mày nghĩ tao sẽ ngu như vậy sao? Để nó sống thì tao sẽ chết! Trang bật khóc, cô lắc đầu quầy quậy, cô ân hận khi lôi Vũ vào chuyện này. Dường như cô nhận ra một điều gì đó, nó xoáy sâu vào trong tim cô và nó bắt cô phải thừa nhận rằng cô đã yêu Vũ từ ngay lần đâu tiên gặp. Càng nhìn Vũ cô lại càng khóc lớn. Suốt những tháng ngày cô khinh rẻ con trai và tình yêu rồi đến lúc cô cảm nhận được nó đến với mình lần đầu tiên thực sự có ý nghĩa trong đời thì cũng là lần cuối cùng nó đến với cô. Hiệu trưởng khẽ vuốt mặt Trang và nói: - Nín đi nào! Chuyện này sẽ không qua nhanh đâu! Nói đến đó mụ quay ra hướng mắt về phía Vũ: - Hai bọn mày sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng! Lúc đó thì tha hồ mà yêu nhau! Trang khẽ nấc lên từng tiếng và hỏi hiệu trưởng: - Tại sao? Tại sao bà lại phải làm điều này? - Đừng bao giờ hỏi tại sao? Tao nghĩ tự mày sẽ trả lời được mà! Mụ quay ra nói với ba người còn lại: - Cứ chuẩn bị các thứ đầy đủ đi! Tôi giải quyết xong vụ thằng Trung đã! Họ gật đầu vâng lời. Hiệu trưởng đi đến chỗ Trung... Lúc đó Trung đang ngồi ở trong phòng hiệu trưởng. Hắn chống tay lên trán và luôn đặt ra câu hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra ở nơi này vậy”. Những câu hỏi vẩn vơ được đặt trong đầu hắn rồi một cái bóng trắng lướt thoáng qua cửa, hắn hoảng hốt khi nhìn thấy nó. Trung bắt đầu đứng dậy bước chân và ghé đầu qua cửa để nhìn xem đó là thứ gì. Hắn chợt thấy có bóng người đang đứng ở khu vực uống nước của giáo viên thì giật mình. Nó như một thứ hương hoa, một thứ u mê khiến hắn phải mò mẫm đi theo giống một con rối. Trung đang lạc vào một thế giới kì ảo mà chính bản thân anh ta cũng không thể thức dậy được. Nó lôi kéo, nó dẫn lối mà Trung chỉ việc ngoan ngoãn vâng lời đi theo. Qua khu vực của các giáo viên trong trường, bước lên cầu thang, lên tầng ba...Khi Trung mở mắt và tỉnh dậy cũng là lúc hắn đang đứng trên tầng 3 của dãy khối 9. Trung dụi mắt thì thấy mình đang đứng ở trước cửa lớp 11a2. Hoảng hốt, giật mình và run sợ, hắn **** thề: - Khốn kiếp! Cái gì đang xảy ra thế này? Hắn bỏ qua trong đầu chuyện này rồi bước xuống cầu thang. Lúc đó có một giọng nữ vang lên: - Anh không nhớ là mình hay đứng ở đây và ngắm quang cảnh trường học hay sao? Trung đứng khựng lại như có một thứ gì đó chạy luồn qua não và tim hẵn. Hắn quay lại nhìn và ngã xuống. Hắn lắp bắp nói không nên lời: - Cô...cô...! Đó là một người con gái mặc bộ đồng phục của trường. Cô ấy đứng ở mép lan can chống tay lên đó. Cô đứng và nhìn xăm rồi cô mỉm cười và quay ra nhìn Trung. Như có thứ gì đó mắc ở cổ hắn khiến hắn nói không nên lời. Hắn nhận ra khuôn mặt ấy và nói: - Cô chết rồi!... Cút đi! Đừng có lại gần tôi! Hắn đứng dậy và chạy nhưng cái bóng ấy lại đứng ngay đằng sau lưng hắn. Nó luồn tay ôm eo hắn, ghé sát miệng vào tai và thì thầm: - Làm sao mà em có thể đi khi không có anh! Hắn hét lên: - Không...! Không....! Cái bóng nắm tay anh ta kéo đi. Cô ta nhảy xuống từ ban công lớp học và kéo theo Trung xuống. Hắn ta hét lên và...chết. Hiệu trưởng khi lên đến văn phòng và không thấy Trung, mụ giật mình khi nghe thấy tiếng con trai mình hét và im một hồi. Vội vàng mụ ta chạy lại phía có tiếng hét. Dưới trời mưa, tiếng hét của hiệu trưởng còn ghê rợn hơn cả tiếng trống trận. Nó thảm thiết, chua chát, nó xé tan bầu trời, nó khiến mọi thứ phải im lặng. Khi nhìn thấy cái xác của đứa con trai yêu rơi từ tầng 3 xuống. Mụ như hoá điên. Mụ chạy lại ôm lấy xác con trai và gào khóc thảm thiết. Trong căn hầm, cả ba thuộc hạ của hiệu trưởng đều có thể nghe được cái tiếng khóc ghê người ấy. Y tá nói với tổng phụ trách và người phụ nữ kia: - Cô Hà đi với tôi xem có chuyện gì! Còn cô ở lại trông chúng! Hai người đó chạy ra khỏi căn hầm. Trang quay ra nhìn người phụ nữ đó: - Em xin cô! Hãy làm ơn! Người phụ nữ đó tiến lại và bỏ mũ ra. Trang giật mình vì cô đã loại trừ và không nghĩ đó chính là...cô chủ nhiệm. Trang hỏi: - Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Cô chủ nhiệm không nói gì cả chỉ lặng lẽ tháo sợi dây thừng trói tay chân Trang lại. Trang chạy đến bóc miếng băng dính bịt ở mồm Vũ, tháo hết dây thừng và đỡ cậu dậy. Lúc đó, Vũ vẫn còn mơ màng nên gạn hỏi: - Chuyện gì vậy! Trang vừa khoác tay vũ, vừa đỡ cậu dậy: - Nhanh lên! Đỡ Vũ đi Trang quay lại nói với cô chủ nhiệm: - Hãy đi với bọn em! Chủ nhiệm lại lặng lẽ ngồi lên chiếc ghế bên và nói: - Hãy đi đi! Cô bước chân vào rồi thì không thể nhấc ra được nữa! Mau lên! Họ sắp quay trở lại! Không còn thời gian nữa đâu! Trang đành mím môi đỡ Vũ ra. Cô đưa cậu ra một bụi cây và nấp ở đó. Cô chủ nhiệm tay run run nghe điện thoại: - Vâng...! Trường Việt- An... Đầu dây bên kia cúp máy thì thì cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống và ôm mặt khóc. Y tá và tổng phụ trách chạy đến, họ chứng kiến cảnh đấy liền kéo hiệu trưởng ra khỏi cái xác. Bà ta như hoá điên, liền vùng dậy và hét: - Tất cả là tại nó! Tại con quái vật ấy! Tao phải giết mày... Mụ chạy như điên tới căn hầm, nhưng khi xuống đó lại không thấy Trang và Vũ đâu mà chỉ thấy cô Oanh- chủ nhiệm ngồi khóc. Bà ta kéo áo Oanh dậy và hỏi: - Chúng đâu rồi? Cô đã để chúng đi đâu? Y tá nhặt chiếc điện thoại lên và nói: - Chết tiệt! Cô ta gọi cho cảnh sát! Hiệu trưởng liền tát vào mặt Oanh và ****: - Con khốn! Sao mày dám... Y tá và tổng phụ trách liền nói: - Đi thôi! Lần này không trốn được nữa đâu! Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn. Tiếng xe cảnh sát bên ngoài đã vang lên và chỉ chờ lôi những kẻ bệnh hoạn đi mà thôi. Trang ngồi bên Vũ, cô mỉm cười: - Vậy là mọi chuyện đã kết thúc! Chúng ta đã làm được! Nói rồi cô ngất đi, Vũ đỡ cô trong vòng tay và thì thào bên tai: - Đúng vậy! Chúng ta đã làm được.... Một tháng sau: Khi mọi chuyện đã vỡ lở. Cảnh sát tịch thu được những bình đựng nội tạng cơ thể người và toàn bộ hồ sơ lưu giữ về cái chết của các cô gái. Những cảnh sát tham gia vào vụ hối lộ của hiệu trưởng để giữ bí mật về nội tạng của các cô gái đều bị đưa ra toà. Hiệu trưởng, y tá, tổng phụ trách đều bị kết án tử hình còn riêng cô Phạm Oanh thì kết án tù chung thân. Xác của Trung được đem đi mai táng ngay ngày hôm sau. Vụ việc gây chấn động và xôn xao cả nước. Vũ và Trang được giấu tên trong vụ việc lần này... Sáng thứ 2 ngày 25/5/2009: Trang ngồi vắt vẻo trên bàn và đọc cuốn “Đắc nhân tâm” thì có hai cô nữ sinh thoáng đi qua lớp học. Ban đầu Trang không để ý nhưng cô trông họ có nét gì đó khá là quen thuộc. Cô vội chạy ra cửa lớp và dõi theo họ. Hai cô gái ấy thấy vậy liền quay lại mỉm cười với Trang. Khuôn mặt trong sáng tựa thiên thần ấy không thể nào không làm Trang đáp lại bằng một nụ cười. Cô quay đi và vào lớp ngồi đọc sách tiếp, lúc đó, Vũ bước vào và nói: - Em đang làm gì vậy! Bỏ sách xuống đi! Anh mua trà sữa rồi này! Trang vừa uống trà sữa vừa hỏi: - Anh có nhìn thấy hai cô nữ sinh ở hành lang lớp không? - Không! Anh chả thấy ai cả! Sao vậy? - Em trông mặt họ quen lắm! Mà anh mang cho em hồ sơ chưa? Vũ đặt lên bàn 4 tập hồ sơ các vụ án mạng và nói: - Em cần để làm gì? Mọi chuyện qua rồi mà! - Không! Chỉ để viết truyện thôi mà! Cô mở quyển hồ sơ ghi tên Nguyễn Thu Trà và Đinh Mai Hương. Trang lặng người đi một hồi lâu vì đó chính là hai cô nữ sinh vừa đi ngang qua lớp học. Vũ hỏi: - Em làm sao thế? - Không sao! Nhìn này! Cô vừa đưa hai tấm ảnh này ra cho Vũ xem và nói: - Họ vừa đi ngang qua đây và cười với em! - Một cuộc ghé thăm?... - Em mong vậy! Trang hôn nhẹ lên môi Vũ. Ngoài kia, bầu trời chưa bao giờ đẹp đến như vậy. Hè đến tiếng ve kêu râm ran như đốt cháy một không gian, lá phượng nhẹ nhàng rơi xuống đỏ rực sân trường. Những đám mây khẽ khoe mình trên bầu trời mùa hạ. Mọi học sinh đều vui vẻ đón cái hè của năm cuối cấp, họ vui vẻ và quên đi tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra bao năm qua. Giờ đây phía sau ngôi trường chỉ còn lại niềm vui và tiếng cười...không còn lại bất cứ một bóng ma nào nữa...Câu chuyện đã hoàn toàn khép lại.