**Ánh sáng đêm giao thừa**
Một góc chợ ồn ào và náo nhiệt. Ai ai cũng hối hả, vội vã. Đâu đây lấp ló những cánh hoa đào mỏng manh, hồng tươi rung rinh trong gió, những cây quất trĩu trịt quả cành la cành bổng. Cái gió xuân se se lạnh không đủ để làm phai đi những sắc màu tươi thắm ấy.
Vì bây giờ đã là chiều ba mươi Tết.
Chỉ có một mình nó là không bị cuốn vào vòng xoáy náo nức, nhộn nhịp này. Đã từ lâu lắm rồi, ngày Tết chẳng còn ý nghĩa gì với nó, thậm chí còn trở thành quãng thời gian ế ẩm nhất trong năm không mong đợi. Vì ai ai cũng xúng xính quần mới áo diện, mải mê mua sắm hay vui vầy bên gia đình, chẳng thèm để ý đến cái thằng bé đánh giầy ngày ngày lang thang quanh chợ. Nhưng, mỗi khi thấy ai đó đi qua là nó lại vuột miệng nói ra cái câu chào mời như một thứ phản xạ:
-"Ai đánh giầy, đánh giầy đi!"
-"Chú ơi, đánh giầy!"
-"Cô ơi, đánh giầy!"
Nhưng mặc cho nó có chào mời thế nào thì cũng chẳng có ai dừng lại, thậm chí một ánh nhìn về phía nó cũng không. Từ sáng đến giờ chưa ai thuê nó cả.
-Lúc nào cũng ế ẩm!
Nó lầm bầm rồi cắp cái hộp gỗ, cùng đôi dép cũ lững thững bước ra khỏi chợ. Nó tìm đến cái chân cầu, ngôi nhà quen thuộc, ngồi xuống, tựa lưng vào tường rồi xếp mấy thứ đồ nghề bên cạnh.
Hồ Gươm chiều 30 Tết lung linh và thơ mộng lạ kỳ. Trời chạng vạng tối, cùng vài ánh đèn của dãy nhà xung quanh in xuống mặt hồ, hắt lên thành những vệt màu nhảy múa.
Trong veo, vắng lặng và yên bình.
Nó ngồi im, thả cho hồn mình bay theo những cành liễu đu đưa trong gió. Lâu lắm rồi, kể từ khi bị chèn ép, ngụp lặn giữa dòng người xô bồ, bon chen, nó mới có những phút giây thư giãn thế này.
Gió hiu hiu thổi, vuốt nhẹ mặt nó. Mí mắt nó nặng nặng, buông xuống và khép lại.
**************
Tiếng chuông của tháp nhà thờ điểm đúng chín lần. Ngân vang, giòn giã và vỡ vụn trong không gian. Nó lười biếng, mở mắt ra, uể oải vươn vai.
Hà nội lên đèn, chìm đắm trong màn đên và sắc nhấp nháy sao sa của những ô cửa sổ. Đẹp lạ kỳ. Nó như mê đi.
-Này, cậu bé!
Nó giật mình, quay lại và sững sờ. Trước mặt nó là một thiên thần, có gương mặt trái xoan thanh tú, mái tóc bạc dài đến tận chân và đôi cánh dang rộng, trắng muốt.
Thiên thần nhìn nó, cười:
-Sao, bất ngờ quá hả!
Nó vẫn trợn tròn mắt, há hốc mồm, lắc đầu quầy quậy. Rồi nó dụi mắt liên tiếp hai, ba lần. Vô ích. Thiên thần vẫn ứ?ng trước mặt nó, bộ y phục trắng phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
-Vô lí, trên đời này không thể có thiên thần được. Mình đang mơ, đúng không nhỉ?
-Không phải mơ đâu, thật đấy! Cậu bé là người đầu tiên trong năm nay có thể nhìn thấy tôi.
Rồi thiên thần tiến đến gần nó:
-Chắc là cậu không tin...
Nó giật mình, đứng phắt dậy:
-"Nếu là thiên thần thì anh phải có phép màu chứ?"
Thiên thần cười, nháy mắt với nó:
-Ồ, đương nhiên là có rồi!
Thiên thần nói rồi tung đôi cánh trắng, lượn vài vòng quanh nó như một ngọn gió. Sau đó, thiên thần chỉ ngón tay trỏ thanh mảnh về phía nó:
-Cậu nhìn cho kỹ nhé!
Từ đầu ngón tay, một luồng ánh sáng bạc phóng vọt ra, rồi tách thành từng đốm sáng lơ lửng. Trong nháy mắt, mỗi đốm sáng biến thành một con đom đóm, lập loè, bay đi mất.
-Đẹp quá, bây giờ em tin rồi! Anh đúng là thiên thần.
Nó thích thú reo lên.
-Cuối cùng thì cậu cũng chịu tin. Bây giờ có muốn đi cùng với tôi không?
Nó ngạc nhiên:
-Đi đâu ạ?
-Mỗi năm một lần, tôi thường đi thực hiện những điều ước trước đêm Giao thừa của những đứa trẻ. Thường thì tôi chỉ đi một mình thôi. Nhưng năm nay tôi rủ cậu theo, vì tôi thấy cậu rất đặc biệt...
-Đặc biệt ấy ạ?
-Ừ, nhanh lên! Chúng ta chỉ còn bốn tiếng nữa thôi. Có đi thì trèo lên lưng tôi!
Nó gật đầu, bám vào đôi cánh của thiên thần để trèo lên.
-Ngồi cho vững nhé, tôi bay đây!
Thiên thần dang rộng đôi cánh đưa nó bay vút lên nóc những toà nhà. Hồ Gươm cùng những dãy nhà dưới kia xa dần, xa dần, nhỏ tí lại như thứ đồ chơi lấp lánh. Gió thổi dạt qua, thốc vào mặt nó. Nó nhắm mắt lại, bám chắc vào vai của thiên thần. Cảm giác khi bay thật là lạ. Lâng lâng, nhưng cũng thú vị biết bao...
***************
-Đầu tiên sẽ là chỗ này!
Thiên thần thu cánh và đứng lại trên bậu cửa sổ của căn nhà nhỏ có hai tầng, ống khói cùng hàng cây dừa cạn bên lối đi. Nó tò mò nghểnh đầu lên, nhìn vào qua khung cửa. Và nó thấy một căn phòng ngủ nhỏ nhắn, tường màu hồng, kê một chiếc giường trải nệm bông trắng. Ngồi trên giường là một cô bé khoảng 8 tuổi, tóc tết hai bên, đang nhìn vào tấm ảnh người phụ nữ treo trên tường với đôi mắt long lanh, xa xăm dường như đang mong đợi một điều gì đó.
-Cô bé đang ước với mẹ, mong bố khỏi bệnh. Mẹ cô bé đã mất từ hai năm trước, bây giờ thì lại đến bố. Thật tội nghiệp!
Nó tò mò:
-Làm sao anh biết?
-Vì tôi có thể đọc được suy nghĩ của tất cả trẻ con. Thôi, bây giờ chúng ta phải thực hiện điều ước cho cô bé này đã...
Thiên thần đưa nó bay đến cửa sổ của căn phòng bên cạnh, nơi có bố cô bé nằm trên giường bệnh. Thiên thần vẩy nhẹ ngón tay. Một luồng ánh sáng xanh lung linh chiếu vào ngực người đàn ông. Ông ta dần mở mắt.
Đúng lúc đó thì cô bé bước vào.
-Bố! - em sửng sốt, chạy lại đỡ ông dậy.
-Con ơi! - ông không nói, chỉ ôm chặt em vào lòng. Em bật khóc.
Thiên thần mỉm cười, vỗ cánh bay đi. Nó ngoái cổ lại đằng sau, nhìn hai bố con rồi thì thầm vào tai thiên thần.
-Kì diệu thật đấy!
-Tôi có thể thực hiện mọi điều ước của trẻ con, chỉ cần nó là trong sáng và chính đáng. Chốc nữa sẽ tới lượt cậu thôi!
Nó cười vang. Chưa bao giờ nó ngạc nhiên và vui mừng đến vậy.
Thiên thần không phải chỉ ở trong câu chuyện cổ tích của bà.
***********
Họ tiếp tục tới một ngôi nhà khác, tập thể, tầng ba, có hai cửa sổ tròn. Sau ô kính của là một căn phòng lớn, trên sàn nhà bày la liệt toàn đồ chơi, từ xe tăng cho đến những chú lính bằng nhựa. Một cậu bé khoảng 7 tuổi phụng phịu ném chiếc ô tô đồ chơi bên cạnh ra một góc.
-Mẹ mắng mình. Mẹ không thương mình. Ước gì mình không bao giờ phải nhìn thấy mẹ nữa.
Thiên thần thở dài, rơi khỏi bậu cửa sổ, tung mình bay đi.
-Ước mơ này tôi không thể thực hiện...
-Vì sao ạ? - nó tò mò.
-Nếu tôi thực hiện nó, sau này cậu bé sẽ phải hối hận.
-Vâng!
Nó cúi đầu, lặng im, dường như đang mải suy nghĩ về một điều gì đó. Một khát khao cháy bỏng trong lòng nó từ rất lâu rồi. Một ước mơ xa xăm, mơ hồ lắm...
Một mái nhà...
Hà Nội đêm ba mươi rét ngọt, im ắng đắm chìm trong màn đêm đen huyền, mờ ảo...
**********
-Và đây là ngôi nhà thứ ba!
Thiên thần đưa nó tới một căn nhà cấp bốn lụp xụp, thậm chí không có cửa sổ, mà chỉ co một lỗ khoét tròn với tấm rèm thứ buông khẽ. Trong phòng, một cậu bé khoảng mười tuổi vẫn cặm cụi ngồi học, mặc cho gió lạnh bên ngoài tràn vào qua tấm liếp rách, cùng ánh sáng của cây đèn con đang nhạt dần. Chốc chốc, cậu lại ngước mắt nhìn về phía a xa, nơi có những vì sao lấp lánh như những ánh mắt cười.
Nó nhìn cậu bé, thầm cảm phục.
-Năm nào cũng vậy, cậu ta luôn ước mình học giỏi...
-Thế anh có thực hiện được không?
-Tương lai là do cậu ta tự quyết định, tôi không thể cho cậu ta ngay từ bây giờ. Nhưng tôi sẽ cho cậu ta thứ mà cậu ta cần nhất.
Thiên thần vẩy nhẹ ngón tay. Luồng ánh sáng trắng bạc xoáy tròn trên chiếc giường sau lưng cậu, biến thành một bộ sách giáo khoa mới tinh.
-Tuyệt quá! - nó vỗ tay reo lên khi thiên thần đưa nó bay lên cao. Rồi nó chợt hỏi:
-Tại sao anh không thực hiện ước mơ cho những người lớn?
-Vì tôi không đọc được những ước mơ của họ. Họ không còn tin vào chúng tôi nữa.
Thiên thần bay chậm lại:
-Càng lớn, người ta càng không tin vào phép màu và những điều kì diệu. Có lẽ những đắng cay của cuộc đời này đã cướp đi niềm tin, sự ngây thơ vốn có của con trẻ. Nhưng đời là vậy mà, ai cũng phải lớn lên...
Nó cắt lời thiên thần:
-Vẫn còn nhiều người lớn tin lắm chứ. Như bà và mẹ em ngày xưa chẳng hạn...
-Còn cả cậu nữa. Lớn lên rồi, cậu sẽ vẫn tin chứ?
-Đương nhiên rồi!
Nó cười vang. Thiên thần cũng mỉm cười, nhìn về phía xa xăm. Đằng kia, một ngôi sao chợt loé lên, rực sáng lung linh...
Cứ như vậy, họ nhanh chóng ghé qua tất cả các ngôi nhà, kẻ cả tu viện và trại trẻ mồ côi. Họ còn bay theo những chuyến tàu chốc chốc lại thét vang inh ỏi như tiếng thở dài của đêm. Bao nhiêu đứa trẻ là bấy nhiêu điều ước khác nhau, nhưng tất cả đều được thiên thần lắng nghe.
Còn nó thì sao? Mỗi lần, khi chứng kiến một ước mơ được thực hiện, nó lại thấy vui vui. Không hiểu vì sao lại vậy nhỉ? Điều kì diệu vốn dành cho tất cả. Và phải chăng, đối với nó, chuyến đi này cũng là một điều kì diệu rồi?
Cuối cùng thiên thần đưa nó về cái gầm cầu cũ, đứng trước mặt nó, nhẹ nhàng nói:
-Tôi đã thực hiện ước mơ của tất cả những đứa trẻ,. Năm phút nữa sẽ là Giao thừa. Chỉ còn một người duy nhất chưa được ước, đó là cậu. Cậu ước gì, hãy cho tôi biết!
Nó mỉm cười, lắc đầu nhìn thiên thần:
-Không cần đâu. Chuyến đi này đã làm em vui lắm rồi, em không ước gì cả.
-Tôi đã đọc được điều ước của cậu rồi. Đó là điều ước đẹp nhất trong năm nay, nhưng tôi muốn cậu nói ra. cậu hãy nói đi, đừng ngại!
-Nhưng anh sẽ không thực hiện được điều ước đó của em đâu!
-Tôi đủ quyền năng để thực hiện mọi điều ước. Cậu hãy nói đi, nhanh lên. Ba phút nữa là Giao thừa rồi. Giao thừ là tôi sẽ phải trở về, không thực hiện được điều ước cho cậu nữa đâu.
-Vậy... - nó chần chừ một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt thiên thần, nói:
-Em muốn có một gia đình, muốn có cha, có mẹ và những người em!
-Có thế chứ! Cậu nhắm mắt lại đi!
Nó đứng thẳng dậy, nhắm mắt lại, hồi hộp chờ đợi. Từ đầu ngón tay của thiên thần, luồng ánh sáng trắng rực rỡ chiếu vào người nó.
Lung linh... lung linh...
Xa xa trên kia, một ngôi sao bỗng sáng rực lên và rơi xuống, tạo thành một vệt sáng dài nơi chân trời.
Sao đổi ngôi...
********
Tiếng chuĂ´ng của thĂ¡p nhĂ thá» lại vang lĂªn. MÆ°á»i hai tiếng giĂ²n giĂ£. PhĂ¡o hoa nÆ¡i nÆ¡i đồng loạt nổ ran, vỡ tung, sĂ¡ng rá»±c rỡ trong mắt Ä‘Ăªm Ä‘en thăm thẳm. Giao thừa! Giao thừa rồi! Ai ai cÅ©ng hĂ¢n hoan, đổ xĂ´ ra Ä‘Æ°á»ng.
NhÆ°ng, tại cĂ¡i gầm cầu ấy...
-Tá»™i nghiệp thằng bĂ© quĂ¡!
-Sao nĂ³ lại ra Ä‘i Ä‘Ăºng lĂºc nĂ y cÆ¡ chứ?
-NĂ³ khĂ´ng cĂ³ cha mẹ Æ°?
Chốc chốc, trong Ä‘Ă¡m Ä‘Ă´ng lại vang lĂªn vĂ i tiếng sụt sịt.
-SĂ¡ng nay tĂ´i vừa thấy nĂ³ Ä‘i Ä‘Ă¡nh giầy ở chợ, váºy mĂ bĂ¢y giá» nĂ³ Ä‘Ă£...
NĂ³ nằm Ä‘Ă³, đầu tá»± vĂ o chĂ¢n cầu, mĂ mắt khĂ©p chặt, Ä‘Ă´i mĂ´i vẫn cĂ²n vÆ°Æ¡ng má»™t nụ cÆ°á»i.
ThiĂªn thần Ä‘Ă£ bay Ä‘i từ lĂ¢u. Từ rất lĂ¢u...
Má»™t thiếu phụ trẻ tuổi lặng lẽ đến bĂªn nĂ³, vuốt nhẹ gÆ°Æ¡ng mặt nĂ³, thì thĂ o:
-TĂ´i khĂ´ng biết thằng bĂ© Ä‘Ă£ ra Ä‘i nhÆ°ng thế nĂ o, nhÆ°ng cĂ³ vẻ nĂ³ vĂ´ cĂ¹ng hạnh phĂºc...
Hạnh phĂºc. Hạnh phĂºc ẩn chứa ở má»™t nụ cÆ°á»i xa xăm vĂ mÆ¡ hồ...
VĂ trĂªn kia, những ngĂ´i sao đổi ngĂ´i vẫn lặng lẽ rÆ¡i rÆ¡i trĂªn bầu trá»i, lĂ³ng lĂ¡nh kết thĂ nh vạn vệt sĂ¡ng trắng bạc.
*********
ÄĂ¡m tang thằng bĂ© lang thang được tổ chức má»™t vĂ i ngĂ y sau Ä‘Ă³. Tất cả má»i ngÆ°á»i trong khu phố Ä‘á»u đến tham dá»±. Há» dá»±ng cho nĂ³ má»™t ngĂ´i má»™ nhá» bĂªn cĂ¡i gầm cầu ấy, giĂ¡p vá»›i bá» sĂ´ng Hồng bĂªn kia, nÆ¡i cĂ³ hoa nở vĂ cá» phủ xanh khi xuĂ¢n vá».
NhÆ°ng, cĂ³ ai biết được rằng, vĂ o chĂnh giĂ¢y phĂºt Giao Thừa ấy, tại má»™t căn nhĂ nhỠấm cĂºng, má»™t đứa trẻ Ä‘Ă£ ra Ä‘á»i...
Vì Ä‘Ă³ chĂnh lĂ lá»i hứa của ThiĂªn thần cho nĂ³.
Má»™t gia đình. CĂ³ cha, cĂ³ mẹ vĂ những đứa em...
CĂ ng lá»›n, ngÆ°á»i ta sẽ cĂ ng khĂ´ng tin vĂ o phĂ©p mĂ u, thiĂªn thần cÅ©ng những Ä‘iá»u kì diệu, cho dĂ¹ Ä‘Ă´€^ ºc, khi cĂ²n bĂ©, há» Ä‘Ă£ từng tin. NhÆ°ng, biết Ä‘Ă¢u được, cho dĂ¹ há» khĂ´ng tin thì cổ tĂch Ä‘á»i thá»±c vẫn luĂ´n luĂ´n tồn tại.
Vì năm nĂ o cÅ©ng cĂ³ Ă¡nh sĂ¡ng Ä‘Ăªm Giao Thừa